Viên Hùng nhìn thấy tôi dừng lại không động đậy mà nhìn cửa câu lạc bộ kia thì cho rằng tôi xấu hổ không muốn đi vào, vì thế nhìn tôi nói: "Nếu không tôi cầm hương đi vào, cô cứ ở bên ngoài chờ?"
Phía sau Nam Nhã cùng người chị em tốt gọi là Tưởng Chân Trân kia đều đã xuống xe và đi lên trước.
Sắc mặt của Tưởng Chân Trân rõ ràng là không được tốt, khi thấy tôi không động, liền duỗi tay phải muốn lấy hương đi.
Nhưng khi vừa đụng vào hương thì một đoạn tro hương đã rơi lên mu bàn tay của chị ta, nó nóng đến nỗi chị ta cuống quýt rụt tay về.
Viên Hùng vội vàng kéo cửa xe ra đi xuống, giúp chị ta hất tro hương ra, nhưng vẫn xuất hiện vết phồng rộp lớn, đỏ bừng trong suốt.
Tôi liếc mắt nhìn Lạc Lạc một cái, hình nhân mà Mặc Dật làm cho nó cũng có thời hạn nên bây giờ nó đã trở về hình dạng của một tiểu quỷ rồi.
Con bé là một tiểu quỷ rất thông minh, tôi liếc mắt một cái là nó đã biết mình cần đi tiên phong, nó men theo khói từ hương dẫn đường đang bay vào câu lạc bộ, nhưng khi đến cửa câu lạc bộ thì nó đi vòng vòng không vào được, sắc mặt tôi cũng càng thêm sốt ruột.
"Vân Thanh!" Viên Hùng cầm chai nước rửa sạch mu bàn tay cho Tưởng Chân Trân, rồi gõ cửa kính xe nói với tôi: "Cô không định đi theo vào sao? Chúng tôi không thể chạm vào hương này, giờ phải làm sao?"
Tôi vẫy tay bảo Lạc Lạc quay trở về, tôi duỗi tay lấy cây hương dẫn đường xuống và bóp tắt: "Hương này vào được nhưng sợ là có cái gì đó cổ quái ở bên trong, chúng ta cứ thế đi vào e là không được."
"Sợ cái gì!" Viên Hùng hừ lạnh một tiếng nhìn tôi nói: "Chúng tôi làm công trình, có cái gì còn chưa thấy qua đâu, này chỉ là một câu lạc bộ, người đến người đi mà còn sợ?"
Tưởng Chân Trân cúi đầu nhìn vết bỏng trên mu bàn tay, ánh mắt không vui nhưng trên mặt lại không hiện ra vẻ gì, Nam Nhã ngượng ngùng giải thích với chị ta.
Tôi đem nửa cây hương dẫn đường bỏ vào trong ba lô, nhìn Viên Hùng nói: "Mấy hôm trước tôi có đến nơi này một lần, đại khái tôi biết chuyện gì xảy ra, nên lấy năng lực của chúng ta mà nói thì vẫn là đừng nên đi vào thì tốt hơn."
Nhìn bộ dáng đi đường của mẹ Trần Phi Phàm thật sự làm cho tôi nghĩ đến người phụ nữ áo đỏ bị cầm tù trước kia, hơn nữa khi tôi ra khỏi cửa câu lạc bộ thì chân lại bị trượt, bàn tay ma quái trước cửa nhà Trần Phi Phàm cũng từng kéo chân làm tôi bị trượt, có hai việc trùng hợp như thế này thì ở giữa chắc chắn phải có mối liên kết nào đó.
"Cô xác định là ở chỗ này sao?" Viên Hùng liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Tôi biết cô nói là có ý gì, nhưng cho dù là ở chỗ này có thứ gì thì tôi cũng phải dẫn nó đi vì nó là em gái của tôi."
Nói xong, anh ta kéo Tưởng Chân Trân đi hướng vào trong câu lạc bộ.
Tôi không nghĩ Viên Hùng lại gấp gáp như vậy, tôi cuống quýt muốn kéo anh ta lại nhưng vừa nhấc chân lên thì không hiểu vì cớ gì, dưới chân lại bị trượt làm tôi ngã như chó ăn cứt, Nam Nhã vội kéo tôi dậy nói: "Làm sao vậy? Tôi chưa từng thấy cô sợ qua thứ gì mà, không phải vẫn còn có đại lão nhà cô nữa sao?"
"Cô không hiểu đâu!" Tôi đứng dậy, đảo mắt nhìn nhìn khắp nơi, không thấy gì hết, thật là hoài nghi gần đây mình có phải đi đứng không vững hay không.
Khi ngẩng đầu lên lại thì Viên Hùng cùng Tưởng Chân Trân đã đi vào cửa xoay tròn của câu lạc bộ.
Lúc này mới ba giờ chiều, nên chưa thấy người nào, câu lạc bộ KTV chỉ là một dây chuyền massage rửa chân chân mà thôi, dĩ nhiên vào buổi tối dám chắc sẽ biễn thành chỗ giao dịch đen tối.
Nam Nhã kéo tôi, trầm giọng nói: "Chúng ta đi vào không?"
"Không vào!" Tôi đối với mạng của chính mình vẫn còn rất yêu quý nha, nên lôi kéo Nam Nhã muốn lên lại xe.
Kết quả vừa quay người lại thì dưới chân lại bị trượt, may mắn lần này tôi có chuẩn bị, một tay lôi kéo Nam Nhã, một tay chống lên thân xe.
Tôi đột ngột cúi đầu ngay, nhưng vẫn như cũ không thấy thứ gì.
"Cô lại làm sao vậy?" Nam Nhã cảm thấy kỳ quái mà nhìn tôi.
Tôi hít vào sâu một hơi, thử nhấc chân lên, cũng không thấy thứ gì, nên tính xoay người lại đi đến bên cửa xe thì thấy dưới nền gạch có thứ gì đó màu trắng chợt loé qua.
Ban ngày có nhiều người nên tôi cũng không tiện hành động, tôi đột ngột móc hương ra cắm vào bốn phía của lát gạch kia, khói chuyển động, sau đó tôi lấy từ ba lô ra một con dao nhỏ cạy lát gạch lên, vậy mà bên dưới vẫn không có gì cả.
"Vân Thanh, cô đang tìm gì vậy?" Nam Nhã nhìn tôi một cách kỳ lạ, trầm mặc nói: "Bọn người Viên Hùng đi vào sẽ không có sao chứ?"
Tôi sờ sờ lỗ tai, ngượng ngùng cười cười với cô ấy: "Hình như khuyên tai của tôi rớt đâu đó rồi."
Nam Nhã liếc nhìn vàng tai ngay cả lỗ cũng không có thì tựa như hiểu ra gì đó, nhìn tôi cười nói: "Rớt xuống dưới khe gạch rồi chứ gì, thật sự là đáng tiếc mà."
Bên ngoài câu lạc bộ lúc này không có người, tôi lại đem gạch lấp lại chỗ cũ, rồi thử bước một bước về phía cửa xe, tất nhiên kết quả là vẫn bị trượt.
Xem ra có thứ gì đang muốn dẫn tôi đi tra điều gì đó, giống như ngày ấy không cho tôi rời khỏi nhà của Trần Phi Phàm, chỉ là vì sao cứ phải tìm tôi chứ?
"Đi vào thôi." Tôi hít vào một hơi, phát định vị cho chị Dương, nói cho chị ấy biết nơi này có khả năng liên quan đến những người phụ nữ bị bọn lão Trần bán đi, kêu chị ấy nhanh chóng đến tìm tôi!
Nam Nhã nắm tay của tôi, cẩn thận nhìn tôi, hỏi tôi có phải có chuyện gì rồi không.
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào với cô ấy, chỉ đành mạnh mẽ kéo cô ấy đi vào.
Editor: Alissa (3/3/22)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT