*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cỗ thi thể biết lái xe với tốc độ cao còn vừa vặn đâm chết Vệ Phi Hổ, việc này nghe qua liền có chút kỳ quặc.
Anh em Vệ Phi Hổ vận chuyển hàng lậu chính là thi thể nhỉ?
Nhưng mà, tầng hầm ngầm không phải nói là để trữ hàng ư? Ai lại dám đưa thi thể về nhà mình mà trữ chứ?
Hay việc vận chuyển thi thể chỉ là một phần? Nhưng có một điều chắc chắn là việc này có liên quan tới vị đại sư thu mua thi thể kia.
Tôi cầm lấy cái áo khoác rồi dặn Lạc Lạc canh giữ nhà, có việc gì thì lập tức đi gọi Mặc Dật về, với lại có Nam Nhã ở nhà thì những chuyện khác cũng không cần phải lo lắng.
Loại việc kỳ lạ này đã giao tới trong tay bọn người chị Dương, Tề Sở cố ý dặn dò người phải trông chừng Vệ Phi Hổ cho nên khi chị Dương nhận được tin kia liền gọi cho anh ta, người gọi đến vừa rồi cũng chính là chị Dương, bây giờ hiện trường vẫn còn được giữ nguyên.
Chỉ có điều khi tôi cùng Tề Sở đến hiện trường thì có chút ngạc nhiên vì không hề đoán trước được thi thể kia là một xác nữ.
"Đã tra ra, thi thể này là vợ của Vệ Phi Hổ." Chị Dương đem tài liệu đưa cho đúng tôi, cười khẽ nói: "Việc này có chút thú vị đây, vợ đã chết ba ngày trước lại lái xe đâm chết chồng mình, vừa nghe ra cứ tưởng là loại thâm thù đại hận mới trả thù máu chó như thế!"
Trong buồng lái xe, trên người thi thể nữ đã xuất hiện đầy vết đốm, đai an toàn thì siết chặt lấy người, xe này chính là xe của cô ta, ETC(*) cho thấy là đi với tốc độ rất cao, camera giám sát ghi lại được cũng là như thế.
(*)ECT là hộp số tự động sử dụng các công nghệ điều khiển điện tử hiện đại để điều khiển hộp số. Bản thân hộp số tự động (trừ thân van) thực tế giống như hộp số điều khiển thuỷ lực hoàn toàn, nhưng nó còn bao gồm các chi tiết điện tử, các cảm biến, một ECU (bộ điều khiển điện tử) và vài cơ cấu chấp hành. Bạn nào muốn thì có thể tìm hiểu thêm tớ chỉ ghi khái niệm cơ bản.
Đã chết ba ngày, nói cách khác vào ngày đầu tiên dời mộ là cô ta đã chết.
Nếu Vệ Phi Hổ nói không sai, người đánh chết nữ sinh kia chính là vợ của anh ta và anh trai cùng với mẹ của mình, thế thì còn một người nữa đâu?
Mà ở bên trong xe cảnh sát, Vệ Phi Hổ bị tấm thép xuyên qua, hai mắt mở to, như không thể tin nổi.
Trên cơ bản anh ta cho rằng bản thân sẽ sống sót vì những thứ quỷ quái và rắn gì đấy đã cách xa anh ta rồi.
"Tra từ chỗ anh em anh ta." Tề Sở nói với chị Dương, sau đó nói với tôi: "Cô còn muốn giao phó gì không?"
"Tìm chị dâu của anh ta trước." Tôi lấy hương ra cắm ở bên cạnh Vệ Phi Hổ.
Dù sao cũng coi như đã từng quen biết qua, tiễn anh ta đi một đoạn vậy.
Nhưng hương vừa thắp lên liền tắt.
Trong lòng tôi sinh ra cảm giác quái lạ, nên tiếp tục lấy hương ra, dùng bật lửa đốt lan ra một đoạn lớn hơn, rồi lại cắm vào.
Có thể thấy được có nhiều đốm lửa loé loé lên, hương bị cưỡng bức cháy một đoạn thành tàn hương rơi xuống, sau đó ba cây đồng loạt liền tắt.
Tề Sở đảo mắt nhìn tôi sau đó liếc liếc sang thi thể nữ.
Tôi lấy một nén hương khác ra rồi bước đến bên cạnh thi thể nữ, nhưng lần này thì ngược lại, hương cháy lên rất nhanh khi châm lửa, giống như thứ tôi châm lên không phải là hương mà là mấy quả lụ đạn khói.
"Tề Sở!" Mắt thấy một đám khói dày đặc từ trong khói bốc lên, tôi vội vàng chạy lại bên cạnh người Tề Sở và trở tay rút ra cây gậy gỗ.
Vì xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy nên đoạn đường này sớm đã bị phong tỏa, khói trong hương không ngừng bốc ra bên ngoài.
Tề Sở bảo vệ tôi để tôi đứng ở phía sau anh ta, lại đảo mắt nhìn chằm chằm hương kia nói: "Này là nói lên điều gì?"
"Khói cuồn cuộn như mây, oán như sấm rền mùa xuân." Khói xung quanh dày đặc đến nỗi làm người ta giơ ra năm ngón tay cũng không thấy, nhưng lại không có chút mùi nào, giống như là sương mù dày đặc vào mùa đông.
Ngay cả khi chị Dương bật đèn xe ô tô cũng không nhìn thấy gì.
"Đi." Tề Sở kéo kéo tôi, đi từng bước từng bước một đến gần xe.
Tôi đi theo anh ta, trầm giọng nói: "Âm hồn của Vệ Phi Hổ không thấy đâu cả, tôi sợ là khi tai nạn xe cộ xảy ra, bên trong xe ngoại trừ thi thể nữ thì còn có thứ khác, bằng không thì âm hồn sẽ không vô cớ biến mất."
"Cũng có thể là trước đó đã chuẩn bị thứ đồ thu hồn gì đó, chẳng hạn như con rối của gia tộc họ Bố." Tề Sở nắm chặt kiếm gỗ, đẩy tôi lui về phía sau: "Cô đi về trước đi, nếu những chuyện này đều nằm trên cùng một đường đây của Lục Linh thì cô rất quan trọng đó."
Mắt thấy sắp lui đến bên cạnh cửa xe thì lúc này trong sương mù dày đặc kia truyền đến tiếng chuông thanh thúy, thanh âm này thanh thúy mà lại có chút rền, giống như chuông của xe đạp sau khi reng lên thì tiếng vang chính ở bên ngoài dạo qua một vòng rồi mới dừng lại.
Tôi nghe thấy tiếng chuông liền giật mạnh cửa xe ra, trở tay kéo Tề Sở: "Tiếng chuông này, tôi từng nghe ở chỗ của Lục Linh."
Từ lúc đầu bà ta đã mượn tiếng chuông thúc giục cổ để khống chế tôi, đến việc của toà nhà chứa anh linh bà ta cũng nắm trong tay lục lạc này.
Tề Sở liền xoay người lên xe, tôi giẫm chân ga, lên số hướng qua xe kia nói với chị Dương: "Đi mau!"
Ngay khi giọng nói vừa dứt, liền vang lên một âm thanh lạch cạch, theo đó, chúng tôi thấy thi thể của Vệ Phi Hổ mang theo tấm thép xuyên qua người kia mà đứng dậy, sau đó sải bước đi về phía chúng tôi.
Editor: Alissa