Chương 971

Thân Nhã mắng: “Đồ con gái không biết xấu hổ, không có mặt mũi này!”

“Cậu ăn hết cái rồi, tớ phải uống ít nước chứ.” Trần Diễm An nói, hoàn toàn không biết xấu hổ.

Thân Nhã: “…”

Trong lúc hai người đang mắng mỏ nhau thì có tiếng gõ cửa vang lên, Thân Nhã mở cửa, chính là nam chính trong lời nói của Trần Diễm An.

Đôi mắt của Trần Diễm An lập tức sáng lên, nam thần mặc vest, hoàn hảo, quyến rũ, phong độ, cao quý đến mức không thể khinh nhờn.

“Cô Trần, đã lâu không gặp…” Hoắc Đình Phong lên tiếng chào hỏi bằng giọng nói khàn khàn.

“Anh Hoắc, cũng đã lâu không gặp.” Trần Diễm An nhìn chằm chằm, nhìn ngang, nhìn dọc, ánh mắt lướt qua cặp mông vểnh lên dưới chiếc quần tây thẳng tắp của nam thần, cảm thấy hành động như vậy của mình đúng là tục tĩu.

Hoắc Đình Phong hờ hững gật đầu, quay sang Thân Nhã, ngón tay day trán: “Món quà nhờ Tiểu Trương đưa cho em đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi…” Dưới sự nháy mắt ra hiệu của Trần Diễm An, mặt Thân Nhã hơi ửng hồng.

Từ phía sau, anh lại lấy ra một chiếc túi được đóng bọc tinh xảo: “Tại anh sơ suất, đã là cuối thu đầu đông mà chỉ mặc một chiếc váy liền thì không thích hợp lắm. Đây là áo gió, mặc nguyên bộ…”

Thân Nhã nhận lấy, Trần Diễm An nhìn mà hai mắt hiện lên hình trái tim. Quả nhiên là nam thần!

“Không biết cô Trần sống ở đây, lúc đến hơi vội nên không chuẩn bị quà cáp. Xin lỗi…” Hoắc Đình Phong nói.

Trần Diễm An thẳng thừng xua tay: “Chỉ cần anh Hoắc đến thì còn mang theo quà cáp gì chứ.” Còn dám nói đây cứ như nhà của cô ấy vậy!



Mặt Thân Nhã nhăn lại, cô sâu sắc cảm thấy da mặt của Trần Diễm An đúng là ngày càng dày!

“Tiểu Nhã, bữa tối tớ muốn ăn lẩu…” Trần Diễm An liếm môi: “Lâu lắm tớ không ăn lẩu rồi, tối nay làm nhé.”

Mở tủ lạnh ra, Thân Nhã nhìn tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại vài chai sữa tươi: “Vậy tớ ra ngoài mua ít nguyên liệu.”

“Được, cậu đi đi, tớ ở đây trò chuyện với anh Hoắc.” Trần Diễm An trả lời rất trôi chảy.

Hoắc Đình Phong cầm lấy áo khoác, kéo đôi môi mỏng gợi cảm lên rồi nói: “Tôi đi cùng cô ấy, có thể giúp cô ấy xách bớt đồ nặng…”

Thân Nhã gật đầu, sau đó hai người ra khỏi phòng.

Trần Diễm An một mình ngã xuống sofa. Nam thần của cô ấy đúng là không phải dạng thường!

Siêu thị nằm ngay tầng dưới của chung cư, rất gần và tiện lợi, Thân Nhã đang chọn nguyên liệu, còn Hoắc Đình Phong thì đẩy xe hàng đi bên cạnh.

Tốc độ mua đồ rất nhanh, chưa đến một lát là đã mua đủ đồ rồi.

Khi trở về phòng, Trần Diễm An đang xem TV ăn đồ ăn vặt, trên bàn cà phê để lộn xộn những túi đồ ăn vặt.

Thấy Hoắc Đình Phong bước vào, cô ấy vừa vội vàng tay chân luống cuống thu dọn bàn cà phê, vừa giương nụ cười tự cho là xinh đẹp lên.

Khóe miệng Hoắc Đình Phong nhếch lên nở nụ cười nhẹ, hỏi Thân Nhã: “Có gì cần giúp không?”

“Không cần đâu, rất đơn giản thôi, anh ngồi trên sofa là được rồi, trên bàn làm việc của em có để vài bản tài liệu, có vài chỗ không hiểu lắm, anh xem giúp em đi.” Cô đã bắt đầu rửa rau rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play