Chương 941

Cuối cùng Thân Nhã cũng có động tĩnh, né tránh ánh mắt của anh. Khuôn mặt cô vừa đỏ vừa nóng, hơn nữa tay chân càng thêm luống cuống, thậm chí cũng không biết nên đặt chúng vào đâu.

Lời tỏ tình của Hoắc Đình Phong cũng giống như con người của anh, thâm trầm, ưu nhã, ngắn gọn. Nhưng lại chỉ dùng một đòn đã có thể đánh trúng trái tim của người ta.

Bầu không khí lúc này rất xấu hổ, tất nhiên đối với Thân Nhã mà nói, bất kể nói cái gì hay làm gì, rõ ràng đều không thích hợp.

Ánh mắt anh thâm trầm, chuyên chú, Thân Nhã miệng đắng lưỡi khô, nhất thời cũng quên mất ly nước trên bàn trà là của mình, đưa tay cầm lấy ly nước. Cùng lúc đó, bàn tay ấm áp của Hoắc Đình Phong đặt lên mu bàn tay của cô.

Lập tức, Thân Nhã thu hai tay lại giống như bị điện giật. Động tác hơi mạnh nên hất hết nước lên áo sơ mi và quần âu của anh.

“Tôi xin lỗi!” Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn sạch bên cạnh lau nước trên quần âu của anh.

“Không sao…” Đôi môi mỏng gợi cảm của Hoắc Đình Phong khẽ nhếch lên, toàn bộ hơi thở ấm áp phà lên trên đầu cô. Ánh mắt âm trầm, nhìn thẳng vào cô không có ý định dừng lại, anh lại nói: “Để tôi làm thì tốt hơn.”

“Anh Hoắc đừng nhúc nhích, sắp được rồi.” Trong lúc nói, cô hơi đứng thẳng người, cũng đã lau gần xong quần âu, bây giờ chỉ còn lại áo sơ mi.

Xúc cảm của chiếc áo sơ mi cực kỳ tốt, mịn như tơ lụa. Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của anh tràn ngập nơi cánh mũi của cô.

Như Trần Diễm An đã nói, mùi sữa tắm thoang thoảng, còn xen lẫn một chút mùi thuốc lá. Mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông thành thục, gương mặt cô lại bất giác nóng lên.



Ngay giây tiếp theo, đồng tử mắt cô đột ngột co rút lại. Khuôn mặt đẹp trai với những đường nét nghiêm nghị của người đàn ông phản chiếu rõ trong mắt cô, đôi môi ấm áp áp dính sát vào cô.

Thân Nhã cứng đơ như một khúc gỗ.

Hoắc Đình Phong đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo nhỏ của cô, dịu dàng vuốt ve bờ môi của cô: “Nhắm mắt lại…”

Thân thể Thân Nhã như nhũn ra, nơi bị cọ xát lại càng tê dại như có dòng điện chạy qua. Khi đã hoàn hồn cô lại thấy buồn bực. Nhắm mắt cái gì chứ?

Đối phương giữ lấy cô, không dùng sức quá mạnh, có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng cô lại không thể thoát ra.

Cô vẫn không chịu nhắm mắt lại, giãy dụa, giằng co, phản kháng. Hoắc Đình Phong nâng cằm cô lên, hai người nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn xuống đôi môi mềm mại của cô rồi hôn lên.

Đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương nhìn cô thật chăm chú, như thể đã dùng tất cả sự dịu dàng của mình với cô.

Hai má cô nóng bừng, tim căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể thoát ra nên cô dịch chuyển ánh mắt, không tiếp tục đối mắt với anh nữa. Dù là phương diện nào thì cô cũng không phải đối thủ của người này.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ dịu nhẹ, nhưng bầu không khí lại hừng hực như ngọn lửa.

Anh hôn rất nhẹ, rất dịu dàng mà lại rất lâu.

Hoắc Đình Phong lùi lại phía sau, áo sơ mi nhẵn nhụi bị cô nắm lấy nên hơi nhăn lại, đôi môi mỏng tách ra nhưng không hoàn toàn rời đi hẳn, sượt qua trán của cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, nóng rực, làm say đắm lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play