Chương 921

Đèn trong phòng được bật sáng. Hoắc Đình Phong ngồi trên ghế sofa, Thân Nhã đang xay cà phê, là cà phê do Giai Nhi mang đến có mùi hương rất thơm.

Trên bàn trà đặt vài cuốn album. Anh cầm lên, bàn tay với những ngón tay thon dài có đốt rõ ràng lật mở. Bên trong toàn là ảnh của cô, còn có bạn của cô.

Khi đầu ngón tay dài dừng lại ở trang ảnh cuối cùng, bàn tay Hoắc Đình Phong hơi ngừng lại, anh nhíu mày nhìn chằm chằm một lát, gấp album lại, ánh mắt càng thêm sâu.

Bức ảnh đó là ảnh cưới của Trần Vu Nhất và Thân Nhã, anh ta mặc bộ âu phục màu trắng, còn cô mặc váy cưới trắng, tuổi trẻ thanh xuân, nụ cười đều ngọt ngào và hạnh phúc, rạng rỡ mà kiêu ngạo…

Cô bưng cà phê ra, anh nhận lấy, hơi nhấp uống. Ngoại trừ album, ở trên bàn trà còn bày vài cuốn sách, tất cả đều là về kiến trúc, ngón tay với lên, bên trong có nét bút gạch, có đỏ có xanh, bên cạnh còn có chú thích cho thấy cô rất dốc lòng.

“Cô đang học à?” Hoắc Đình Phong lại lật thêm vài trang, hương cà phê này thơm thật.

“Đúng vậy. Trình độ học vấn gà mờ như tôi mà không chịu học nữa chắc mất hết mặt mũi luôn quá.” Khoé miệng Thân Nhã khẽ nhếch lên, nghĩ tới báo cáo làm ở công ty. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Môi anh hơi mấp máy, nhấp thêm ngụm cà phê, lật tiếp trang sách của cô mà không nói thêm gì nữa.

Thân Nhã ngồi trên ghế, thân người lắc lư qua trái qua phải, anh không lên tiếng, cô cũng không dám mở lời, mặc cho không khí trầm mặc.

“Học như thế này không có hiệu quả lắm đâu. Cái học được cũng chỉ có lý thuyết thôi, thực tiễn mới có kiến thức thực sự. Cô đi trên phố, mỗi một tòa kiến trúc đều có thể là đối tượng để cô nghiên cứu…” Hoắc Đình Phong ngẩng đầu nhìn cô.

Thân Nhã cười, cô cảm thấy anh nói rất đúng, cảm giác bỗng chốc hiểu ra: “Quả thật.”



Hoắc Đình Phong đặt cốc cà phê lên bàn trà, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên: “Tôi nên đi rồi.”

Cô không mở lời giữ anh lại nữa, đã chín rưỡi tối, quả thực mệt rồi, cô cũng vội vàng đứng lên, dặn dò: “Mưa lớn đấy, anh đi đường chú ý an toàn.”

Hoắc Đình Phong đang đi đến cạnh thang máy bỗng ngừng bước, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ảnh chụp đẹp lắm.”

Thân Nhã hơi giật mình, anh đã đi vào trong thang máy ra về. Cô không tiễn anh xuống dưới tầng, đứng trước cửa sổ có thể nhìn rõ anh rời đi.

Ngồi trở lại ghế, cô lật mở album ảnh, bức ảnh trong đó đều là ảnh của cô với Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi, bạn của cô không có nhiều, cũng chỉ có hai người họ, tiếp tục lật mở về phía sau, trang cuối cùng là ảnh cưới của cô và Trần Vu Nhất.

Cô nhớ mình đã xé hết rồi mà sao ở đây còn sót lại một bức thế này?

Cô ngẩn người nhìn bức ảnh đến thất thần, sau đó bèn xé vụn luôn bức ảnh đó, không còn cần thiết phải giữ lại nó nữa rồi.

Bức ảnh đó, cô xé vụn cả mình và cả Trần Vu Nhất, rồi vứt vào trong thùng rác.

Cô cắt đứt cũng rất triệt để, lúc bỏ đi chỉ cần là thứ liên quan tới Trần Vu Nhất cô đều không mang theo bất cứ thứ gì.

Cho đến ngày hôm nay, có còn cảm thấy đau lòng nữa không? Nếu nói không còn chút đau nào nữa rõ ràng là đang nói dối, tình cảm bảy năm trời sao có thể nói quên là quên được?

Chỉ có điều nỗi đau ấy không còn xé gan xé phổi nữa mà là nỗi đau còn lại sau khi bị đâm, nhẹ nhàng rất nhiều, dịu đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play