CHƯƠNG 907

Cô chưa từng đi làm, hoàn toàn quên mất những gì cô đã học ở trường đại học, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, thật mất mặt.

Trong số những người ứng tuyển, ở tuổi hai mươi bảy, cô có thể được coi là lớn tuổi nhất, nhưng câu trả lời của cô là tệ nhất.

Như vậy thì làm sao có thể xin được việc?

Sau khi bước ra khỏi công ty, Thân Nhã mua một cốc nước trái cây nóng vừa đi vừa uống. Làm bà nội trợ bốn năm, cô cảm thấy mình đã bị lạc nhịp với xã hội rồi.

Có một công ty khác đối diện công ty Hạo Hải, hai công ty gần nhau, công ty đó cũng đang tuyển dụng.

Cô đứng ở ven đường, uống cạn ly nước trái cây rồi đi về phía công ty kia.

Ngồi trên chiếc Bentley màu đen, Hoắc Đình Phong đảo mắt, vô tình nhìn thấy cô đang vội vàng tiến đến công ty nhỏ kia.

Tiểu Trương quay đầu lại, thấy vậy thì kinh ngạc nói: “Cô Thân đang chạy show sao?”

“Chạy show?” Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm Tiểu Trương, khó hiểu hỏi.

“Tôi vừa mới thấy cô Thân đến công ty Hạo Hải, bây giờ cô đang vội vàng đến công ty tiếp theo phỏng vấn sao?”

Nghĩ đến câu gà mờ trong miêng cô, Hoắc Đình Phong khẽ giật giật khóe miệng, anh ta hiếm khi nghe thấy một người phụ nữ bình luận về bản thân như vậy trước mặt mình.

Những người phụ nữ vây quanh anh ta thường là những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp thùy mị, giàu có hoặc là những người phụ nữ có sự nghiệp, nếu không thì cũng là những người phụ nữ thành thục, bọn họ thanh lịch, xinh đẹp và luôn biết cách thể hiện những khía cạnh tốt nhất của mình trước mặt đàn ông, để giành được thiện cảm và sự chú ý.

Công ty không lớn nên không có nhiều người đến xin việc, đối thủ cạnh tranh cũng ít hơn, điều này khiến sắc mặt cô cũng sáng sủa hơn.



Giám đốc hỏi: “Cô có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc?”

Thân Nhã sững sờ, không trả lời, cô không có kinh nghiệm làm việc nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tuyển những nhân viên có kinh nghiệm làm việc thôi.” Sau đó người quản lý lại ném ra một câu.

Cô cúi gằm, bước ra khỏi công ty một lần nữa, cảm giác trước mắt thật đen tối. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tìm việc lại khó khăn như vậy.

Các công ty quy mô lớn và nổi tiếng thì coi trọng nhân viên có phản ứng nhạy bén, có khả năng nói chuyện xuất sắc và thực lực hơn người, những điều đó cô đều không có.

Các công ty nhỏ hơn thì coi trọng kinh nghiệm làm việc của nhân viên, điều này cô cũng không có.

Vào giờ khắc này cô mới hoàn toàn cảm giác được rằng mình chẳng có gì.

“Haiz…” Tiểu Trương thở dài: “Xem ra cô Thân lại không trúng tuyển rồi. Trông mặt mày ủ rũ thế kia.”

Hoắc Đình Phong liếc mắt nhìn ra bóng dáng mảnh mai ngoài cửa sổ xe đang cúi đầu đi về phía trước, nói một câu dửng dưng: “Cô ấy nói là trước giờ học hành không tốt lắm…”

“Là học tra huyền thoại đây mà.” Tiểu Trương cười nói.

Có vẻ có hứng thú với những gì anh ta nói nên Hoắc Đình Phong lại hỏi: “Học tra?”

“Học tra là học dốt đấy, một từ đang hot trên mạng, một kiểu chế giễu bản thân của những học sinh không có lý tưởng trong chuyện học tập.” Tiểu Trương giải thích.

Thân Nhã đang ngồi trên ghế dài. Trước đây cô chưa bao giờ biết tìm việc lại khó đến thế, cũng không biết học giỏi hay không lại quan trọng như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play