CHƯƠNG 883

Một người đàn ông trong đó trào phúng cười lạnh ra tiếng: “Nhân vật lớn, Trần tổng có tính là nhân vật lớn ở đây không?”

“Đương nhiên tính, nhưng mà…” Lời tiếp đó ông ta không nói ra miệng, những người đó lại nghe hiểu là ý gì.

“Chúng tôi cũng không gây sự với ông, ông nói cho chúng tôi biết nhân vật lớn đó có bối cảnh thế nào, chúng tôi biết rồi đương nhiên sẽ rời đi…”

Quản lý không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn sang phòng bao phía sau bồn cây xanh.

Theo ánh mắt ông ta, đám người đều nhìn sang, đèn phòng bao mờ ám, từ góc độ này, cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt thâm thúy của anh, ánh đèn làm nổi bật góc cạnh rõ ràng, người đàn ông đang nâng ly ưu nhã lười biếng uống, tư thái tôn quý, toàn thân tản ra hơi thở cao ngạo.

Trần Vu Nhất đã uống kha khá, có chút nhập nhèm, lời của quản lý anh căn bản chả nghe được vài câu, loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đám người theo sau, muốn đưa anh về căn hộ, anh lại không chịu, anh lúc này rất không thích nơi khiến anh cảm thấy ngạt thở đó.

Hết cách, mọi người chỉ đành đưa anh về khách sạn.

Ngắn ngủi vài ngày, Thân Nhã đã cảm nhận được tang thương, bi thống, còn có loại cảm giác đau đớn bị người tin tưởng nhất phản bội.

Cô muốn ly hôn, Trần Vu Nhất lại không chịu, tại sao không chịu, anh không phải thích cảm giác ở bên Lâm Nam Kiều sao?

Không chịu ly hôn, là vì đã quen cuộc sống thế này, hay là vì đứa bé trong bụng?

Trước đây, cô có thể vỗ ngực trước mặt tất cả người thân bạn bè, vô cùng tự tin nói rằng, Trần Vu Nhất sẽ vĩnh viễn yêu cô!



Nhưng lúc này, Thân Nhã đã không còn tự tin đó nữa, tình cảm trong lòng Trần Vu Nhất rốt cuộc thế nào, ngay cả cô cũng không rõ ràng.

Nghĩ tới ly hôn, loại cảm giác đó như bị người ta dùng dao lăng trì, từng nhát từng nhát, da thịt lẫn lộn.

Nếu không ly hôn, cô và Trần Vu Nhất nên thế nào đây?

Cô đã không còn tìm thấy lý do để tiếp tục, có những thứ đang dần chết đi, cũng không thể sống lại nữa.

Trần Vu Nhất ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ, thay quần áo xong, kéo bả vai Thân Nhã.

Thân Nhã phản xạ có điều kiện, phất tay, hất tay anh ra, đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy bẩn.

Trần Vu Nhất cau mày, nhìn cô, phiền chán trong lòng bất giác lại gia tăng vài phần, mỗi ngày trong nhà đều ngập tràn không khí thế này, khiến anh không muốn ở đây nữa, thậm chí không muốn về nhà.

Đàn ông đều không thích những nơi khiến bản thân căng thẳng, áp chế, khó chịu, ở trong hoàn cảnh thế này, dù họ nhẫn nại, áy náy hay yêu thích cũng sẽ nguội lạnh với tốc độ nhanh nhất, thay thế đó là phiền chán, không kiên nhẫn, chán ghét.

Cho nên, hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc con người.

Trần Vu Nhất đã thực sự cảm thấy phiền chán phương thức chung đụng hiện tại, như lại quay về cái lần anh uống say làm với Lâm Nam Kiều bốn năm trước.

Chuyện đó qua đi, anh ra sức nhận sai, trăm ngàn lấy lòng, chỉ xém chút không moi tim mình ra, cô lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt.

Bây giờ, anh lấy lòng hai ngày, đã không còn kiên nhẫn, phản ứng của cô giống hệt bốn năm trước, anh thật sự đã cảm thấy ngán ngẩm.

Trần Vu Nhất anh trước nay chưa từng hạ mình với ai như vậy, anh vĩnh viễn đều là đối tượng mọi người nịnh bợ lấy lòng, lần đầu tiên hạ mình với người khác là cảm giác rất mới mẻ, đến lần thứ hai đương nhiên sẽ không kiên nhẫn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play