CHƯƠNG 852

Mắt của Trần Vu Nhất khẽ dao động, mở miệng vẫn rất tuyệt tình: “Chuyện này đã quyết định, sẽ không có bất cứ thay đổi gì hết, cứ thế đi!”

Cúp máy anh xoay người lại, vừa hay chạm ánh mắt của Thân Nhã, dáng vẻ cô ngồi ở trước bàn ăn tò mò nghiêng qua, tai có hơi vểnh lên, bây giờ là đang nghe trộm bên này nói chuyện điện thoại, bát cơm trong tay chơi vơi trên không, suýt nữa tuột khỏi tay.

Có hơi ngại ngùng, Thân Nhã hơi vặn người, ngồi nghiêm chỉnh, thu hồi ánh mắt, giống như người không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

Lông mày nhướn lên, Trần Vu Nhất cất bước đi tới, ngồi ở đối diện cô: “Không tò mò đối phương là ai?”

“Bất luận là ai cũng không có liên quan tới em.” Lúc nói chuyện, đôi đũa trong tay Thân Nhã hướng về phía đĩa cá trước mặt Trần Vu Nhất.

Nhìn động tác của cô, Trần Vu Nhất nhả ra ba chữ: “Lâm Nam Kiều.”

Vẻ mặt có hơi cứng đờ, đôi đũa trong tay Thân Nhã khựng ở đó, thịt cá đã gắp lên lẫn nữa rơi lại đĩa, lồng ngực đang phập phồng lên xuống.

“Khoảng thời gian này công ty có hợp tác ở mảng công trình với tập đoàn Trương Thị, anh là người phụ trách của bên này, mà cô ấy lại là người phụ trách của Trương Thị, anh kêu Trương Thị đổi cô ấy, đổi thành người phụ trách khác, cô ấy không hài lòng với sắp xếp như vậy, cho nên mới gọi điện tới.”

Trần Vu Nhất giải thích, để điện thoại lên bàn.

Cảm xúc bay xa lần nữa quay trở lại, Thân Nhã liếc nhìn anh, hỏi: “Tại sao muốn Trương Thị đổi cô ta?”

“Đương nhiên là tiếp xúc thì không tự nhiên.”

“Tại sao không tự nhiên?”



“Chuyện sai lầm xảy ra khi say rượu đó, anh cảm thấy nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn, nếu không bị ép bất đắc dĩ, cũng không cần thiết phải gặp mặt.” Anh cầm bát lên ăn cơm: “Đồ ăn hôm nay nấu không tệ.”

Lửa giận tích lũy trong mấy ngày nay đang dần dần biến mất, Thân Nhã khôi phục lại vẻ thản nhiên như không.

Mọi người đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, trong lòng cho dù giận nhưng có thể kéo dài được bao lâu, một câu mềm mỏng, một câu nói hay, những tức giận đó đều không còn nữa

Trần Vu Nhất có hơi được voi đòi tiên hỏi: “Tối nay anh về phòng ngủ, như thế nào?”

Thân Nhã không có để ý anh, chỉ ăn đồ ăn, không lên tiếng, không từ chối, cũng không có đồng ý.

Buổi tối, đợi khi Thân Nhã tắm xong đi ra, Trần Vu Nhất đã nằm trên giường, đang nghiêng người nhìn cô, đưa tay vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô nằm lên.

Thân Nhã nhìn anh, quả nhiên sẽ được voi đòi tiên, hồi đại học anh khá biết cách được voi đòi tiên, bây giờ vẫn không hề thay đổi.

Sau khi bôi kem dưỡng da, cô nằm lên, bụng bây giờ đã càng lúc càng lớn, sau khi đắp chăn cũng nhô lên.

Tay của Trần Vu Nhất cách áo ngủ để lên bụng của cô, cảm nhận, nó bây giờ đã thỉnh thoảng biết động, nói không chừng một ngày sẽ đạp cô mấy cái, quả nhiên là một tên nhóc nghịch ngợm.

Bình tĩnh sau khi cãi nhau rất hiếm hoi, ánh mắt của Thân Nhã nhìn thẳng trần nhà của căn phòng.

“Em không phải là người không nói lý, nếu trong công việc cần tiếp xúc, vậy thì không tránh được, em sẽ không vô lý gây sự, chỉ cần anh và cô ta duy trì khoảng cách, chỉ dừng ở chuyện công việc thì được.”

Công việc là công việc, việc riêng là việc riêng, điểm này cô vẫn có thể phân biệt rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play