CHƯƠNG 848

Cô cho rằng anh ta không thể ăn cay, nhưng anh ta nhìn trông ăn khá ok: “Mùi vị như nào?”

“Khá ngon…” Chiếc đũa trong tay anh ta khựng lại, ngẩng đầu mới mấp máy môi trả lời cô.

Thân Nhã cười híp mắt, trong lòng nói có chút ý trêu đùa, cố ý mở miệng nói: “Vậy sau này sẽ tới đây ăn nữa không?”

“Thỉnh thoảng sẽ…” Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười nói, ánh mắt lướt qua căn phòng bọn họ ngồi: “Tôi khá để ý sự sạch sẽ…”

Mùi vị của đồ ăn có thể đặt ở sau, quán ăn nhỏ cũng được, nhưng điều kiện hàng đầu của anh ta buộc phải sạch sẽ.

Chớp mắt, cô uống một ngụm canh, khá nóng, trực tiếp làm ấm dạ dày: “Anh có phải có bệnh sạch sẽ không?”

“Một chút…”

“Không sao, tôi thích người nói thật.” Thân Nhã mỉm cười nói.

“Cảm ơn…” Hoắc Đình Phong để đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy, tư thế ưu nhã chỉnh lại cổ áo khoác màu đen, sau đó trả tiền cho bà chủ.

Động tác của Thân Nhã chậm hơn một bước, tờ 200 nghìn của cô mới lộ góc, anh ta đã thanh toán xong rồi, cô có hơi oán trách: “Bữa này để nói là tôi mời!”

Khóe miệng của Hoắc Đình Phong hơi cong lên: “Tôi không có thói quen để phụ nữ mời…”

Bà chủ ở bên cạnh chen lời: “Sao lại có bạn trai tốt như vậy chứ, đời này của tôi hết hy vọng rồi.”

Nhận lại tiền thừa, Hoắc Đình Phong hờ hững nói với bà chủ: “Cảm ơn đã tiếp đãi, hương vị rất ngon.”



Một câu đơn giản lại khiến bà chủ cười hớn hở, cười không ngừng.

Bà chủ luôn dõi theo bóng người cao lớn thẳng tắp đó cho tới khi biến mất khỏi tầm nhìn, vẫn dựa vào cửa quán, lưu luyến không nỡ.

Ông chủ đi ra, không khách sáo mà đẩy vai của bà ta: “Đứng ở đây làm cái gì?”

“Sao lại có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, tôi không có thói quen để phụ nữ mời, chậc chậc, chỉ nghe thôi cũng khiến thần hồn của người ta rung rinh rồi.” Bà chủ đẩy cánh tay của ông chủ, yêu cầu: “Ông cũng nói với tôi một lần, để tôi cảm nhận thử.”

Ông chủ mắng bà ta thần kinh, nhưng lại không thẳng nổi bà ta, chỉ đành mở miệng nói: “Tôi không có thói quen để phụ nữ mời…”

“Trước đây khi chúng ta gặp nhau lần đó không phải là tôi mời sao, ông còn không biết xấu hổ mà nói!” Bà chủ thay đổi sắc mặt, lắc đầu: “Người ta làm thì vừa vui tai vui mắt vừa thần hồn điên đảo, sao tới lượt ông thì lại buồn nôn như vậy chứ?”

Ông chủ: “…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Còn có thể sống nữa không?

Ăn uống no nê, Thân Nhã cảm thấy rất thoải mái, lười nhác dựa vào lưng ghế: “Nếu thường xuyên đi ăn cùng với anh, há chẳng phải rất được hời hay sao?”

Hoắc Đình Phong nhướn mày, nhếch môi mỉm cười, cong về bên trái.

“Anh không tin à, nếu bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều đi theo anh ăn, một ngày có thể tiết kiệm được không ít tiền, một tháng thì có được một con số khả quan rồi.” Cô nghiêng mặt nhìn anh ta: “Từng có người phụ nữ nào thật sự làm như vậy chưa?”

“Có…”

Thân Nhã ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Thật sự có sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play