CHƯƠNG 828

Khóe môi Hoắc Đình Phong cong lên, đưa tay, cởi áo khóat bên ngoài ra, sau đó đặt lên cánh tay, tùy ý mà ưu nhã: “Xin đợi một chút.”

Thân Nhã có chút khó hiểu, thật sự đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cô nôn ra không ít, toàn bộ đều dính lên áo ngoài của anh, mùi rất nồng, ngay cả cô cũng có chút không ngửi được.

Nhưng thế nhưng anh ta lại không có chút ghét bỏ hay vẻ mặt chán ghét, làm như không ngửi được, gọi một cuộc điện thoại.

Một lát sau, lại có một người đàn ông đi đến, dáng người vẫn cao lớn, trên tay anh ta cầm một lọ nước khoáng.

Nhận lấy, Hoắc Đình Phong đưa cho cô, giọng nói vẫn khàn khàn: “Tôi nghĩ cô hẳn là cần một lọ nước khoáng súc miệng…”

Thân Nhã giật mình, nhận lấy từ tay anh, chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Quả thật, Trần Diễm An nói không sai, anh ta cho dù là tu dưỡng hay là hành vi cử chỉ đều vô cùng ưu nhã, hơn nữa tu dưỡng vô cùng tốt.

Nếu đổi lại là một người khác, lúc này khẳng định đã sớm chửi ầm lên, nếu không đã ầm ỹ đòi bồi thường quần áo.

Người đàn ông khác lại đang nhìn cô, sau đó không giải thích được ném ra một câu: “Mang thai năm tháng?”

“Cái gì?” Cô khó hiểu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

“Không có gì.” Anh ta cười, nhưng mà nhìn thấy bãi nôn trên đất mày vẫn nhíu lại.

Thân Nhã thấy được, nhưng cũng biết đây chuyện bình thường, cô xoay người, ánh mắt nhìn áo khoác trên cánh tay Hoắc Đình Phong, cô mở miệng: “Bộ đồ này…”



Không đợi cô nói hết, Hoắc Đình Phong đã cắt ngang: “Không sao.”

Nếu như mở miệng nói đưa tiền, đối với người đàn ông này rõ ràng là một loại ô uế, nhưng mà chính cô sai, cũng không thể cứ thôi như vậy.

“Xin anh cho tôi địa chỉ, sau khi giặt sạch bộ đồ này, tôi sẽ đưa qua.” Cô nói.

“Thật sự không cần thiết…” Khóe môi Hoắc Đình Phong có vẻ cong lên.

Tính tình của Thân Nhã cũng có chút quật cường, nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi kiên trì!”

“Di Viên 302…” Anh ta đưa áo khoác ngoài cho cô: “Phòng vệ sinh rẽ trái, có thể tìm được không?”

Cô gật đầu: “Tôi đã đến nơi này mấy lần, tôi biết, thật sự rất cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, tạm biệt.” Hoắc Đình Phong sau khi nhàn nhạt nói chuyện với cô, xoay người đi về trước, người đàn ông kia cũng đi đến bên cạnh anh ta.

Không còn áo khoác ngoài, anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, lại càng tôn lên dáng người thẳng tắp của anh ta, trong bước đi cũng mang một loại khí chất không thể miêu tả.

Sau khi nhìn bóng hình hai người biến mất trong tầm mắt, Thân Nhã thu lại ánh mắt, đi đến phòng vệ sinh, cô nâng áo khoác ngoài lên, ngửi một chút, mùi rất nồng, rất khó ngửi, thiếu chút nữa lại buồn nôn mà nôn ra.

Không khỏi nhớ đến người đàn ông kia, dù cho cả người nhếch nhác, bên cạnh có một mùi thối um trời, cũng không thể làm sự ưu nhã của anh ta có chút tổn hại nào.

Giống như bất luận anh ta ở hoàn cảnh nào, cũng không thể che được ánh sáng mà anh ta tự phát ra.

Có lẽ có một loại đàn ông, trời sinh đã như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play