“Không phải anh tìm, là Thẩm Trạch Hy tìm, quà cũng là em ấy chuẩn bị.”

Nghe vậy, Thân Nhã chợt mỉm cười, Thẩm Thạch Hy bây giờ càng lúc càng ổn trọng, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mấy năm trước vẫn là một thằng nhóc, bây giờ đã ổn trọng tới mức này.

Đợi khi Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, vậy mà phát hiện mình ngồi trên máy bay, cô hơi há miệng, tưởng mình đang nằm mơ.

“Tỉnh rồi sao?” Thẩm Hoài Dương nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, anh tháo bịt mắt ra.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cô thật sự không nằm mơ, nhưng tối hôm nay không phải là đêm tân hôn của bọn họ sao? Tại sao lúc này lại ở trên máy bay?

“Đưa em tới một nơi, một hôn lễ hoàn mỹ nên kết hợp một chuyến trăng mật hoàn mỹ…”

Diệp Giai Nhi chớp chớp mắt, cô nghe hiểu rồi, anh là đưa cô đi nghỉ tuần trăng mật: “Vậy Huyên Huyên thì sao, còn cả…”

“Có Trạch Hy ở đó, em yên tâm đi, nó sẽ xử lý.” Thẩm Hoài Dương ôm cô: “Cái gì cũng không cần nghĩ, yên tâm đi nghỉ tuần trăng mật.”

Cô luôn tò mò anh sẽ đưa cô đi đâu, nhưng không ngờ là biển Aegean!

Biển Aegean quả thật rất đẹp, đẹp như trong cổ tích, nước biển xanh thẳm, lâu đài màu trắng, những bông hoa đua nở, mọi thứ đều lãng mạn, tuyệt đẹp biết bao.

Khách sạn bọn họ ở càng đẹp, đứng trước cửa sổ thì có thể nhìn thấy nước biển xanh mướt, mà trên ban công còn có bể bơi, mọi thứ đều đẹp hơn nao lòng.

Đột nhiên, cô có hơi nôn nóng, nôn nóng muốn đi tìm hiểu thành phố này.

Nhưng lại bị anh kéo về phòng khách sạn, anh nhắc nhở cô: “Em có phải đã quên cái gì không?”

“Cô không hiểu: “Cái gì?



“Đêm tân hôm tối qua bị em phá hỏng, bây giờ em phải bù cho anh!”

Cuối cùng, vẫn là dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Diệp Giai Nhi mới không tiếp tục làm, hai người ngủ một đêm, ngày hôm sau đi chơi biển Aegean.

Biển Aegean rất đẹp, hơn nữa có thể khiến cô nghĩ tới một màu sắc, chính là màu xanh lam, nó quá xanh, đến nỗi nối liền nước mắt và chân trời, đưa mắt nhìn, không phân biệt rõ đâu là trời, đâu là hải, màu xanh lam đầy ưu nhã, mê hoặc lòng người…

Bọn họ đi dạo trên những con phố ở nước ngoài, thoải mái ôm nhau, âu yếm hôn nhau, dính với nhau.

“Lần sau phải dẫn Huyên Huyên cùng đi.” Cô nhìn hải âu bay lượn trên mặt biển, phát ra tiếng cảm thán, lần này không dẫn theo Tiểu Huyên Huyên tới đây, thật là tiếc nuối.

“Được.” Anh đứng ở đằng sau cô, ôm cô vào lòng, cằm tì trên tóc của cô, nhìn về phương xa.

Nói đến Tiểu Huyên Huyên, cô bé lúc này đang ngồi dí ở phòng làm việc của Thẩm Trạch Hy, trước mắt để một hộp bút màu, đang nguệch ngoạc vẽ loạn.

Thẩm Trạch Hy đi vào, trong tay cầm đậu hũ thối, còn cả kem, vỗ cái mông nhỏ của cô bé: “Ăn thôi.”

“Chú út.” Đôi mắt to tròn của cô bé thích trí híp thành hình lưỡi liềm, đưa tay cầm lấy, cái lưỡi nhỏ liếm kem: “Ba mẹ khi nào trở về ạ?”

“Chắc sắp về rồi, hôm nay chúng ta tới một nơi.” Thẩm Trạch Hy bế cô bé lên.

“Đi đâu ạ?” Cô bé liếm một miếng kem, sau đó đưa cho Thẩm Trạch Hy, cậu cắn một miếng to, vừa lạnh vừa buốt.

Không có đáp lại, Thẩm Trạch Hy để cô bé vào vị trí ghế lái phụ, thắt dây an toàn, sau đó cậu khởi động xe, rời đi.

“Cháu thật là đứa trẻ không ba không mẹ, bọn họ buổi tối lén chuồn mất, để lại cháu ở đây, haizz, thật đau lòng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play