CHƯƠNG 789

Nằm ở đó không động đậy, cô lại càng không thèm nhìn cảnh sát, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái không tiện đi lại, với lại tôi đã gửi đơn kháng cáo.”

“Có người đến tự thú rồi, bây giờ cô có thể đi.” Nữ cảnh sát mặt không đổi sắc, mở miệng nói.

Tự thú? Hai mắt cô mở to, quả thật giật mình, là Tô Tình đến tự thú hả? Nhưng mà cách làm này không giống với tác phong của bà ta.

Đi theo cảnh sát ra khỏi ngục giam, đúng lúc chạm mặt Tô Tình đang bị mang tới, trên người bà ta mặc quần áo trong ngục giam. Lúc hai người sắp đi thoáng qua nhau, bước chân của Tô Tình dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Có phải là rất thắc mắc tại sao tôi lại làm như thế không?”

Gật đầu, đúng là trong lòng Diệp Giai Nhi cảm thấy nghi hoặc không thôi đối với hành động của bà ta, cô không hiểu bà ta đang suy nghĩ cái gì.

“Giống như cô đã nói, tôi cũng không phải là đang cứu cô, mà là đang cứu mình, chỉ đơn giản như thế mà thôi.” Vừa mới nói xong, Tô Tình không còn nói thêm gì nữa, lúc sắp bước vào trong ngục giam, bà ta lại nói một câu: “Huyên Huyên ở nhà họ Thẩm.”

Mấy ngày nay, mỗi ngày bà ta sống như một năm, trong lòng bị tra tấn và giày vò, một mặt là bởi vì con của bà ta còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, mà mặt khác bởi vì bà ta sợ chuyện sẽ bại lộ ra bên ngoài, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì Diệp Giai Nhi.

Đợi đến lúc ngồi trong ngục giam, Tô Tình nhìn khung cửa sổ nho nhỏ đến ngẩn người, bây giờ rốt cuộc những tra tấn ấy đã biến mất rồi.

Thay quần áo, tắm rửa, Diệp Giai Nhi trực tiếp đi đến trường học, nhưng mà trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tới Tô Tình, nghĩ đến hành động của bà ta, nghĩ đến mấy câu nói lúc nãy của bà ta.

Huyên Huyên vừa mới nhìn thấy cô thì liền nhào tới ôm lấy chân cô, khóc không ngừng.



Cô sợ là mấy ngày nay Tô Tình đối xử với Huyên Huyên không tốt, nhưng mà Huyên Huyên lại nói là bà ta đối xử với cô bé rất tốt, mua cho cô bé rất nhiều món ăn ngon, còn từng ôm cô bé.

Cô nhíu mày, những hành động này của Tô Tình nằm ngoài suy đoán của cô, sau đó hai mẹ con đi đến bệnh viện. Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa tỉnh lại, chỉ có điều đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh thường.

Anh vẫn không có ý thức, không biết lúc nào sẽ tỉnh, có lẽ là một năm, có lẽ một tháng, cũng có lẽ là một ngày, một tiếng đồng hồ…

“Anh thật tình muốn ngủ lâu như vậy hả? Bây giờ Huyên Huyên đã bốn tuổi rồi, nếu như anh lại ngủ tiếp một năm thì con bé sẽ năm tuổi, đến lúc đó con bé sẽ không biết anh nữa đâu.” Đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn chằm chằm vào đường cong gầy gò khắc họa sâu sắc gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi, lúc nào ba mới tỉnh dậy, ba đã ngủ mấy ngày rồi, ba mệt mỏi như thế luôn ạ?”

Diệp Giai Nhi ngồi xổm xuống kéo Huyên Huyên vào trong ngực: “Mỗi ngày con gọi ba một tiếng ba, thế thì ba con sẽ tỉnh nhanh thôi.”

Như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Huyên Huyên hít hít cánh mũi: “Buổi sáng gọi ba một lần, buổi trưa lại gọi một lần, buổi chiều cũng phải gọi.”

“Thật là ngoan. Bắt đầu từ ngày hôm nay em sẽ đọc tin tức, đọc báo chí, sẽ nói chuyện phiếm với anh, nhưng mà nếu như anh bắt em phải lầm bầm lầu bầu một mình trong thời gian quá lâu, em sẽ không có kiên nhẫn. Anh biết rồi đó, con người em luôn luôn chẳng có kiên nhẫn mà.”

Lúc nói chuyện, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của người đàn ông, trán của anh, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi…

Đôi môi của anh mỏng giống như ban đầu, môi lá phong, xinh đẹp, gợi cảm. Diệp Giai Nhi cúi người xuống, cánh môi dán trên đôi môi mỏng của anh, không có nhiệt độ, hơi lành lạnh, trong lòng cô đang suy nghĩ có phải chạm vào một lúc lâu, hôn lâu thì sẽ dính chút nhiệt độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play