Cùng với vẻ hồng hào trên gương mặt trắng nõn của thường ngày, anh chỉ cảm thấy dấu bàn tay đó quá gai mắt, bàn tay bất mãn nắm chặt lại.

Nhìn anh cố gượng ép, cử động khóe môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó nhìn về phía phóng viên.

“Ngày hôm nay, các người đã tạo thành tổn thương cho tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm với các người, các người đợi đó đi.”

Mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng mà sắc mặt vô cùng kiên định, vừa mới nói xong, đầu ngón tay của cô đã nắm chặt lấy góc áo anh, ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Bụng của tôi đau quá, bệnh viện…”

Nghe vậy, có hai ngọn lửa giận lập tức bùng lên trong đôi mắt đen nhánh, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển, không hề dừng lại, nhanh chóng đi ra ngoài.

Thấy thế, đám phóng viên đằng sau lưng di chuyển bước chân muốn rời khỏi, Thẩm tổng thật sự đáng sợ, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Thẩm Hoài Dương dừng lại bước chân, quay người lại, trong đôi mắt không có nhiệt độ, lạnh lùng nói.

“Các người đi đâu vậy, tôi còn muốn mời các người uống trà, kể từ bây giờ ai cũng không được phép rời khỏi phòng làm việc một bước…”

Bệnh viện.

Diệp Giai Nhi nhanh chóng được đưa vào trong phòng cấp cứu vẫn còn chưa ra, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương dựa trên vách tường, sắc mặt lạnh lùng được che phủ bởi sự âm trầm.

“Anh, cô Diệp… bây giờ chị dâu sao rồi?”

Thẩm Trạch Hy vừa mới nhìn thấy tin tức thì vội vàng chạy tới, vẫn còn chưa kịp thay bộ quần áo làm việc ở trên người, sắc mặt vội vàng, vẻ mặt lo lắng. Lúc nói chuyện, bác sĩ đã đẩy cửa phòng phẫu thuật bước ra, lấy khẩu trang xuống: “Thẩm tổng…”

“Tình huống của cô ấy như thế nào rồi?” Lông mày nhăn lại, Thẩm Hoài Dương lập tức đứng thẳng người.

“Không sao, mặc dù chảy máu nhưng mà may là va đập không nghiêm trọng cho lắm, nghỉ dưỡng mấy ngày là được rồi.”



Bác sĩ dặn dò: “Dù sao bây giờ cũng đang có thai, vẫn nên phải cẩn thận, nhớ là phải để ý.”

Quay người, anh nhìn Thẩm Trạch Hy: “Em vào trong phòng bệnh đi chăm sóc tốt cho chị dâu của em…”

Gật đầu, Thẩm Trạch Hy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Đi xử lý một vài chuyện.” Anh nói, đôi môi mỏng khẽ chuyển động, mắt nheo lại.

Một lúc sau, hàng lông mi của Diệp Giai Nhi đang nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.

Thấy vậy, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Trạch Hy lộ ra vẻ mừng rỡ, sau khi kích động xong, cậu ta nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của cô trong bàn tay to của mình.

“Đứa bé sao rồi?” Cô lo lắng hỏi, giọng nói gấp gáp.

“Không có gì đâu, bác sĩ đã nói là chị và đứa bé đều không có vấn đề gì, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là được.”

Hơi dừng lại một chút, anh ta lại không yên lòng mà tiếp tục hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, có cần gọi bác sĩ đến đây xem một chút không, có muốn uống nước không?”

Lúc hai người ở cùng nhau, anh ta cố ý không gọi cô là cô Diệp, còn có chị dâu.

Tản đá lơ lửng giữa không trung yên bình rơi xuống đất, lúc này, Diệp Giai Nhi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thân thể luôn căng cứng cũng đã được thả lỏng.

Lúc đầu, cô có hơi không thoải mái mà ho nhẹ, cứ liên tục ho khan, khàn cả giọng.

Một lúc sau, bàn tay to của Thẩm Trạch Hy rơi ở trên lưng cô, chậm rãi vỗ nhẹ, cẩn thận hỏi: “Có đau không?”

“Không sao đâu, Trạch Hy, chỉ là cổ họng không thoải mái mà thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play