“Có phải Thẩm Hải Băng không?”

“Phải.”

Gật đầu, cô không ngờ Thượng Quan Vân cũng là một người si tình, hai người chỉ mới gặp nhau có năm sáu lần, nhưng cảm giác cũng không tệ.

Sau bữa tối, Lục Mạc Duy và Quách Mỹ Ngọc về phòng, còn Diệp Giai Nhi và Trác Y Đình ngồi trong phòng khách, trước mặt có trái cây.

“Qua đây có chuyện gì không?” Diệp Giai Nhi thái độ rất lịch sự thân thiện, dù sao cô gái cũng không làm gì sai.

“Có phải chị Diệp có chút ghét bỏ em không?”

“Không có gì, hơn nữa tôi cũng không có lý do gì để ghét cô.”

Cô gái cười nói: “Em vừa đi học về. Anh Thẩm nói quần áo của Huyên Huyên để ở căn hộ nên nhờ chị Diệp đến lấy.”

Diệp Giai Nhi gật đầu, tỏ ý đã biết: “Một lát sẽ qua đó, thuận tiện chở cô đi.”

“Không cần làm phiền chị Diệp đâu, em phải quay lại trường, tối nay sẽ ở lại trường.”

Lục Mạc Duy lúc này xem xong bệnh thì đi ra ngoài, lấy áo gió từ trên giá treo áo: “Học đại học ở trường nào?”

Cô gái nói tên trường, Lục Mạc Duy hơi nâng cằm lên, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại: “Tôi tiện đường, để chở cô qua đó cho.”

“Cám ơn.” Sắc mặt cô gái có chút đỏ lên, mang theo thẹn thùng, rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn Lục Mạc Duy.



Cả ba người cùng nhau bước ra khỏi nhà, sau đó họ chia thành hai nhóm, Diệp Giai Nhi đi về phía bên phải, Lục Mạc Duy và cô gái đi về bên trái.

Đứng trước căn hộ, cô không nhập mật mã mà giơ tay bấm chuông cửa, phát ra tiếng động, nhưng không có ai ra mở cửa, cô vẫn bấm chuông.

Chuông cửa vang lên, Thẩm Hoài Dương biết đó là cô, nhưng vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Mà cô căn bản không có ý định tự mình mở cửa, cô bấm chuông hết lần này đến lần khác, một lúc lâu sau anh mới đứng dậy mở cửa, quả nhiên là khuôn mặt đó.

“Xin lỗi, quần áo của Huyên Huyên ở phòng nào?

Thẩm Hoài Dương mặc chiếc quần ở nhà màu trắng, hai tay đút túi thản nhiên, lạnh lùng nhìn cô.

Liếc nhìn anh hai cái, Diệp Giai Nhi không nói gì, cũng mặc kệ anh, cô đi vào phòng, áo khoác quả nhiên đặt ở trên giường lớn, cô cầm lên.

“Làm phiền rồi.” Cô gật đầu lịch sự và xa cách, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Cô Diệp, cô hiện tại đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, cô hãy yên lặng ở trong lãnh vực của mình và đừng vượt qua lãnh vực.” Lời nói của anh rất nhanh, lại lạnh lùng, mang theo tức giận.

Như bị một gáo nước dội vào đầu, khiến chân cũng lạnh ngắt, cô sụt sịt mũi, cười nhẹ: “Anh Thẩm yên tâm, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của anh nữa, tuyệt đối sẽ không xông vào lãnh vực của anh Thẩm nữa, tôi bảo đảm, mấy ngày trước là tôi đã làm sai rồi, xin lỗi.”

Vốn dĩ rất tức giận, nhưng cô vừa nói ra những lời này, Thẩm Hoài Dương như bị một trận mưa đá đánh tan, mặt mày nở hoa, ấn đường đen kịt, giọng nói lạnh lùng gần như bị nghiến ra từ kẽ răng: “Cô cũng thật hiểu ý người khác… ”

“Tôi phải đi rồi, anh Thẩm yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh nữa.” Nở một nụ cười, cô chuẩn bị rời đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play