Sau đó, bà hỏi ý kiến của Diệp Giai Nhi, Diệp Giai Nhi không có phản đối, mà để mặc bà sắp xếp, bà muốn làm gì thì làm.



Nhìn người đàn ông sau lưng, Quách Mỹ Ngọc lập tức nhụt chí, cả người như bị dội một gáo nước lên đầu.

Bà vốn dĩ nghĩ rằng trên đời có mấy người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chứ, cho nên tướng mạo của họ cũng bình thường thôi, mấu chốt là nhân phẩm.

Bà ngồi cách bàn của hai người họ vài bước để quan sát, nhưng người đàn ông đó vậy mà lại nhân lúc thanh toán hóa đơn mà đi vệ sinh, cuối cùng chính Giai Nhi là người thanh toán hóa đơn!

Trái tim nguội lạnh, Quách Mỹ Ngọc gọi điện thoại khiển trách dì hai một hồi, bà cũng đâu có đòi hỏi quá đâu, nhưng cũng đâu thể vậy được chứ?

Mấy ngày tới, dì hai giới thiệt không ít đối tượng, khoan hẵng nói đến ý kiến của Giai Nhi, mà ngay cả bà cũng chả ưng nổi!

Cứ luôn bất tri bất giác mà đi so sánh với Thẩm Hoài Dương, ngay cả bản thân bà cũng không kiềm được.

Cuối cùng, dì hai của Giai Nhi cũng tức giận rồi, nói ra mấy câu khó nghe, một người phụ nữ có con rồi còn muốn tìm kiểu gì nữa!

Quách Mỹ Ngọc bất mãn, không quan tâm dì hai của cô nữa, Thẩm Hoài Dương cũng đưa Trác Y Đình vào ăn cơm.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi đứng dậy nói với Quách Mỹ Ngọc: “Con đi vệ sinh.”

“Anh Thẩm, chúng ta hãy ngồi đây đi, cạnh bên cửa sổ.” Giọng cô gái rất trong trẻo và ngọt ngào.

Bước chân cô khẽ khựng lại, cơ thể có chút cứng ngắc, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước, hứng lấy một nắm nước lạnh, tỉnh táo lại.



Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt, ngẩng đầu nhìn là gương mặt một người đàn ông không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Thị lực của em dường như càng ngày càng kém rồi, người đàn ông đó đúng là răng vẩu…” Thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương ngả về phía sau, anh nhếch đôi môi mỏng, thần sắc lạnh lùng.

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhìn cũng kỹ thật.”

“Đôi mắt còn hơi xếch…”

“…” Khóe miệng Diệp Giai Nhi giật giật, quả nhiên là nhìn rất kỹ.

“Mắt nhìn người của em khiến tôi có chút không dám xu nịnh…”

“Cô gái mà anh ở cùng gọi anh là anh Thẩm thật ngọt ngào, cũng không biết anh có bao nhiêu cô em gái tốt nữa …” Diệp Giai Nhi nói.

Khóe môi giựt giựt như có như không, nhưng lông mày của Thẩm Hoài Dương lại dịu đi rất nhiều: “Em nghĩ tôi có bao nhiêu cô em gái?”

“Làm sao tôi biết anh có bao nhiêu cô em gái, nói không chừng một ngày nào đó lại có thêm một em gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.” Miệng cô có chút chua chua.

Độ cong của đôi môi mỏng trở nên lớn hơn, đột nhiên, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương lại khôi phục lại sự thờ ơ và xa lánh: “Cô Diệp bận đi.”

Người đàn ông vẫn chưa rời đi, có hứng thú với cô, cứ mãi kể chuyện cười, cô có chút không nghe nổi, tìm một cái cớ thoái thoát.

Trong góc cửa sổ, cô gái đang cười, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương mềm mại, hai người trông rất xứng đôi vừa lứa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play