CHƯƠNG 711

Diệp Giai Nhi nghe máy, cô hoàn toàn không ngờ người gọi đến vậy mà là Thẩm Hải Băng.

“Tôi hỏa táng bà ta rồi, chôn ở nghĩa trang sau núi, tin này tôi nghĩ tôi nên nói với cô.” Giọng nói của Thẩm Hải Băng không có chút độ ấm, lạnh lùng hờ hững.

“Tôi không cần biết chuyện này.” Thái độ của Diệp Giai Nhi cũng lạnh nhạt.

“Vậy không liên quan tới tôi, thông báo là chuyện của tôi, muốn nghe hay không là chuyện của cô.”

Đối thoại rất ngắn ngủi, sau đó Thẩm Hải Băng cúp máy, cô nghe nói Dương Tình ở huyện Xiểm không có người thân.

Cho cô ta mạng sống này, cô ta chôn cất bà ta, đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Còn Diệp Giai Nhi, làm như nào, trong lòng nghĩ như nào, đó là chuyện của cô, không hề liên quan gì tới Thẩm Hải Băng cô ta cả.

Không muốn tiếp tục làm phiền Trần Diễm An, cô đến chỗ cho thuê phòng, tìm được căn phòng muốn thuê, đương nhiên không có cao cấp như vậy, nhưng có thể ở được.

Biết Quách Mỹ Ngọc vẫn không muốn nhìn thấy cô, Diệp Giai Nhi cũng không có đến kích thích bà, mua ít đồ dinh dưỡng đưa cho Diệp Đông, nhờ anh chăm sóc mẹ.

Không gian của căn phòng chuyển tới không được tốt lắm, cửa sổ rất nhỏ, cũng không có chỗ đỗ xe, trong lòng cô có dự tính muốn mua một chiếc xe.

Trước bất luận là đi lại hay làm gì cũng hơi bất tiện và cũng không cần mua xe quá đắt, cũng chỉ là dùng để đi lại mà thôi.

Đến cửa hàng bán xe cũ, xem giá cả và mẫu xe, cảm thấy Chery Rengyun II khá được.



Tính cách của cô thật ra cũng có hơi nhanh gọn dứt khoát, nếu trong lòng đã quyết định thì không cần do dự nữa, lấy thẻ tín dụng, mua xe.

Người vui nhất khả năng là Huyên Huyên rồi, nhảy tung tăng, sờ thế nào cũng không thấy đủ.

Mấy năm trước, cũng vào lúc cô đỗ đại học, Diệp Đức Duy ép cô học bằng lái, cô không chịu, ba ở sau mắng, ngay cả xe cũng không dám lái, không có chút tiền đồ.

Chính vào kỳ nghỉ hè, cô bị đưa vào trường dạy lái xe, nắng lúc đó thật gắt, ngày ngày phơi nắng, hai tháng sau thi được bằng lái, cô cũng đen giống như than.

Quách Mỹ Ngọc oán trách Diệp Đức Huy, một cô gái xinh xắn cứ sắp đi học lái xe, lúc nghỉ lễ còn trắng nõn, sắp khai giảng thì kết quả phơi thành cục than đen.

Diệp Đức Huy càng không khách sáo nói, đen thì đen, muốn trắng như vậy là muốn làm tên mặt trắng sao?

Cô lúc đó suýt cười đứt ruột, đàn ông gọi là tên mặt trắng, con gái gọi là bạch phú mỹ!

Dòng suy nghĩ bay xa, trong bất giác, mũi có hơi cay, hốc mắt lại hơi ươn ướt, chỉ cần nghĩ tới ba thì muốn rơi nước mắt.

Đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, nhấc chân, cô đi về phía trước, đã nói xong với chủ nhà rồi, tuy không có chỗ đỗ xe nhưng có thể đỗ trong sân, thời gian đang trôi, cuộc sống quay lại bình thường, nhưng cuộc sống quá bình thường giống như một vũng nước chết, không có lay động, cũng tuyệt đối không có bất kỳ gợn sóng.

Sau khi đưa Huyên Huyên đến trường, Diệp Giai Nhi vội vàng khởi động xe, đến trường học.

Cô giáo Cố nhận dạy toán của cùng một lớp, nhìn thấy cô lái xe đến trường, cười nói: “Khá được, buổi sáng phải đưa con gái đến trường còn phải đi làm, không có xe cũng không tiện.”

Diệp Giai Nhi mỉm cười, gật đầu đáp lại, khoảng thời gian này việc đi lại không tiện, ba ngày thì đi muộn hai hôm.

“Đi thôi, nghe nói lát nữa có nhân vật lớn sẽ đến, hiệu trưởng đã đang triệu tập các thầy cô rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play