CHƯƠNG 685

Đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, ông ta không thể để cơ hội lần này vuột mất khỏi tay, nhất định phải giữ nó thật chặt.

Bác sĩ gật đầu rồi tiến gần về phía Diệp Giai Nhi, ánh mắt của cô mang theo sự hi vọng và mong chờ nhìn ra cánh cửa lớn của công xưởng, hi vọng giây tiếp theo anh có thể xuất hiện như một anh hùng trước mặt cô, cứu cô khỏi tình cảnh nguy hiểm này.

Nhưng đây chỉ là hi vọng của cô mà thôi.

Bác sĩ cầm thuốc, tay kia cầm một ly nước, đi từng bước tiến về phía của Diệp Giai Nhi, bộ đồ trắng trên người ông ta đại diện cho thiên sứ nhưng giờ phút này ông ta không khác gì một con ác quỷ, một con ác quỷ không có thịt, có máu.

Diệp Giai Nhi không ngừng lùi lại về sau, cô chưa bao giờ từng tuyệt vọng như vậy, bác sĩ đưa tay ra giữ chặt lấy cằm cô, cô trở nên vô cùng kích động, miệng phát ra những tiếng gào thét thảm thiết: “Cút! Cút đi!”

Bác sĩ là đàn ông, ông ta dùng lực rất mạnh, cằm cô bị giữ chặt không thể cử động được.

“Tôi đồng ý cho ông trích tủy tôi, còn thuốc phá thai thì không cần uống nữa.” Cô dùng nốt sự bình tĩnh cuối cùng của mình để nói.

Không uống thuốc phá thai thì còn có thể giữ lại được đứa trẻ, hiện giờ cô chỉ có thể tự cứu mình.

Thẩm Thiên Canh không hề suy chuyển, ông ta nhếch cằm, ra hiệu cho bác sĩ tiếp tục.

Người cô bị trói, hai tay không thể cử động, bác sĩ đưa viên thuốc vào trong miệng, cô cắn chặt răng, nhất quyết không chịu nuốt.

Bác sĩ giữ chặt cằm của cô, dùng lực rất mạnh, cô cảm nhận rõ ràng được cảm giác đau thấu xương đó nhưng vẫn cố chịu đựng.



Tự nhiên Thẩm Thiên Canh đưa tay đánh mạnh một cái sau lưng cô, bị đau, răng cô hơi hé ra, viên thuốc kia chui vào trong.

Cô nôn khan mấy lần, định nôn viên thuốc đó ra nhưng tất cả chỉ phí công, không có một chút tác dụng nào.

Ánh mắt cô ngập tràn bi thương, sau đó từ từ trở nên chán nản và cuối cùng là tuyệt vọng, môi cô càng lúc càng nhợt nhạt.

Cả người cô mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, một lúc sau phần bụng truyền tới cảm giác đau nhói, từng cơn đau nhói giống như muốn lấy mạng của cô.

Nhưng lúc đó Diệp Giai Nhi đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, cả người cô từ trên xuống dưới chỉ còn sự tê dại và tuyệt vọng.

Sau đó, một thứ chất lỏng ấm ấm chảy ra từ hai chân cô, cô biết thứ đó là gì nhưng không dám nhìn, cả người từ trên xuống dưới đều như đang ở trong hầm băng.

Lạnh, rất lạnh, thật sự rất lạnh, lạnh đến mức răng cô đánh vào nhau cầm cập…

Thẩm Thiên Canh bảo bác sĩ trích tủy của cô, chỉ còn một cơ hội này, không thể kéo dài thêm được nữa, thứ công cụ lạnh lẽo kia đang nằm ở đó, bác sĩ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Một lát sau, tất cả những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, bác sĩ đang định đưa đầu kim nhọn hoắt vào người cô thì cánh cửa công xưởng bị người khác đẩy ra, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy cùng bước vào.

Giây phút đó, khuôn mặt Thẩm Thiên Canh trắng bệch, ông ta biết cơ hội cuối cùng đang từ từ rời xa mình.

Vết máu dưới thân của Diệp Giai Nhi đập thẳng vào mắt của Thẩm Hoài Dương.

Đôi mắt âm u của anh mang theo sát khí, Thẩm Hoài Dương lao như điên về phía của Thẩm Thiên Canh, từng nắm đấm nặng nề giáng xuống, anh muốn giết chết ông ta! Anh muốn giết chết ông ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play