CHƯƠNG 673

Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như thế, nhưng mà thái độ của Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc hết sức rõ ràng, vẫn luôn rất lạnh nhạt với Thẩm Hoài Dương, trong lòng hướng về Điền Quốc Gia nhiều hơn.

Điền Quốc Gia đã biểu hiện ở trước mặt bọn họ bốn năm trời, đối với tính tình và cách làm người của Điền Quốc Gia, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.

Trong lòng bọn họ cũng không hi vọng con gái sẽ có tài sản đếm không hết, bọn họ chỉ mong muốn con mình có thể sống yên ổn, an toàn, và hạnh phúc cả đời.

Diệp Giai Nhi cũng không nói chuyện, mà là âm thầm đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hoài Dương, cô nhìn thẳng vào anh.

Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, xem đây là câu trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết cô muốn biểu đạt cái gì, bàn tay nắm chặt trở ngược lại cầm lấy tay cô.

Sau khi đưa hai mẹ con về xong, Thẩm Hoài Dương lái chiếc Land Rover màu đen trở về chung cư, đi lên lầu mở cửa phòng ra.

Chào đón anh là một căn phòng tối om không có ánh sáng, trong nháy mắt tâm trạng liền trống vắng, cô đơn, tia sáng trong đôi mắt thâm thúy cũng đã vơi đi mấy phần.

Cởi áo khoác ở trên người ra, tùy ý nhét vào ghế sofa, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương lười biếng ngã xuống ghế sofa.

Không có cô và con, căn phòng này dường như đã sụp đổ một nửa, trở nên xa lạ như thế.

Hai mắt từ từ nhắm lại, hàng lông mày cũng theo đó mà nhíu chặt.

Cô chỉ mới không có ở bên cạnh một lúc thôi mà anh đã không quen như vậy rồi, vậy mà tại sao anh lại có thể sống một mình trong mấy năm trước đây vậy chứ?

Rót một ly nước ấm, anh uống một ngụm nhỏ, anh đã cai rượu và thuốc lá trong khoảng thời gian này, đúng lúc này điện thoại đang đặt ở trên ghế sofa lại vang lên tiếng chuông.



Anh bước qua, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

“Thẩm tổng, chúng tôi đã phát hiện ra chất phụ gia thực phẩm đặc biệt trong phần cháo mà chúng tôi mang về.”

Lông mày lại càng thêm nhíu chặt, giọng nói của Thẩm Hoài Dương cũng theo đó mà trầm thấp: “Nói cho rõ.”

“Cho chất phụ gia đặc biệt này vào thức ăn sẽ khiến cho người ta có cảm giác muốn tiếp tục ăn nó, tức là khi bỏ liều lượng đến mức nhất định thì sẽ khiến người ta nghiện, có rất nhiều cửa hàng vì để thu hút khách hàng mà đã bỏ chất phụ gia này vào trong đồ ăn.”

Cúp điện thoại, anh híp mắt lại.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Sáng ngày hôm sau.

Sau khi Thẩm Hoài Dương rửa mặt xong thì đi xuống lầu, đi đến cửa hàng mà Diệp Giai Nhi thường mua thức ăn sáng.

Cửa hàng bán đồ ăn sáng không lớn, nhưng mà trông có vẻ rất sạch sẽ, ở bên trong có rất nhiều khách, đều đang ăn sáng.

Khoác trên người một bộ đồ vest màu đen, thẳng thớm, dáng người cao lớn, khí chất cao quý được bộc lộ trông có vẻ không phù hợp với cửa hàng bán đồ ăn sáng.

“Cháo ngũ cốc, sữa đậu nành, cháo gạo đen, mỗi thứ một phần.”

Nhân viên phục vụ đáp lời, tay chân nhanh gọn gói lại: “Có cần gì nữa không, bánh bao, bánh nướng kẹp thịt?”

“Không cần.” Đưa tay nhận lấy, Thẩm Hoài Dương rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play