CHƯƠNG 666

“Để em đi hâm nóng bữa tối cho anh, sau đó em đi ngủ tiếp.” Lúc nói chuyện, cơ thể cô khẽ chuyển động, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực anh.

Hai tay của Thẩm Hoài Dương không buông cô ra, vẫn ôm cô rất chặt, tay trái hơi nắm hàm dưới, để gương mặt cô dựa vào ngực mình: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi hâm nóng là được, em ngủ đi.”

Cô thật sự buồn ngủ vô cùng, không tiếp tục kiên trì nữa, tự tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ mất.

Lúc cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ say, giọng nói trầm thấp mông lung của người đàn ông lại vang lên bên tai: “Sau này anh sẽ không về nhà muộn như thế nữa.”

Cho dù là một buổi xã giao không thể không xuất hiện, anh cũng sẽ về nhà trong thời gian sớm nhất, không để cô chờ đợi.

Khách sạn.

Dưới bóng đêm, Thẩm Thiên Canh đứng trước cửa sổ, người đàn ông mặc đồ vest đứng đằng sau ông ta.

“Ở bên kia có tin tức gì không?” Thẩm Thiên Canh hỏi.

Người đàn ông mặc đồ vest biết ông ta hỏi cái gì, lắc đầu rồi trả lời: “Cho đến bây giờ vẫn còn chưa có tin tức truyền tới.”

“Thuốc đâu rồi, mấy ngày nay có để bọn họ bỏ vào không?” Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Suốt một tuần chưa từng ngưng, ngày nào bọn họ cũng bỏ vào đồ ăn.”

“Liều lượng thuốc như thế nào?”



“Như ngài đã nói, liều lượng rất ít, rất nhạt, sẽ không tạo thành thương tổn gì với con người.”

Thẩm Thiên Canh hài lòng gật đầu, mục đích cuối cùng của ông ta là tủy, tất cả những gì mà ông ta muốn bây giờ chính là sự thỏa hiệp của bọn họ.



Sáng ngày hôm đó, Diệp Giai Nhi dậy rất sớm, mới hơn sáu giờ sáng mà cô đã thức dậy rồi.

Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang ngủ, anh ôm cô rất chặt, tay trái lại không hề kiêng kị gì mà đặt ở ngực cô, nắm lấy phần mềm mại.

Cũng là gần đây cô mới phát hiện ra lúc anh ngủ lại có thói quen như thế, cằm anh vẫn còn đang đặt trên những sợi tóc mềm mại của cô.

Thân thể không có cách nào động đậy, cô đưa tay đẩy anh một cái, muốn để anh buông ra, nhưng mà ai biết được tay của anh lại càng ôm chặt hơn.

Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đành phải nhẹ giọng nói: “Để em đi rửa mặt, anh ngủ một lát nữa đi, sau khi em làm bữa sáng xong rồi thì sẽ gọi anh.”

Từ trong cổ tràn ra một tiếng đáp nhẹ, Thẩm Hoài Dương buông lỏng cô ra, cô đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm bữa sáng.

Buổi sáng mấy ngày kia thức dậy quá muộn, không có thời gian làm thức ăn, ngày hôm nay hiếm khi dậy sớm, không cần phải đi xuống lầu mua thức ăn nữa, cô dự định tự mình nấu ăn.

Luộc trứng gà cho Huyên Huyên, sau đó lại nấu cháo, lại lấy đồ chua mà ngày hôm qua Quách Mỹ Ngọc cho cô mang về đặt vào trong đĩa.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, khóe miệng mang theo ý cười, cô đi vào trong phòng ngủ gọi Huyên Huyên. Tối hôm qua anh ngủ quá muộn, lúc này có thể ngủ thêm một lúc thì cứ để anh ngủ thêm một lúc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play