CHƯƠNG 638

Có thể cảm nhận được sự đắc ý của anh, Diệp Giai Nhi giận dỗi trừng mắt nhìn anh, mấy lời nói đó của

bác sĩ làm gương mặt cô càng nóng hơn.

Hình như là nghĩ tới cái gì đó, cô nói với Thẩm Hoài Dương: “Anh dẫn Huyên Huyên ra ngoài trước đi, em còn có vài câu muốn hỏi bác sĩ.”

Ánh mắt đảo qua cô, Thẩm Hoài Dương không hỏi là cái gì, chỉ cười nhẹ một tiếng từ trong cổ họng rồi sau đó đưa Huyên Huyên ra ngoài.

Ngồi ở trên ghế, Diệp Giai Nhi nhìn bác sĩ: “Xin hỏi bác sĩ, tình huống hiện tại của tôi có thể hiến tủy được không?”

“Bởi vì cái được gọi là hiến tủy cũng không phải là lấy từ tủy, mà lấy máu người bệnh, thường trước khi lấy máu thì phải tiêm thuốc để có được lượng máu cần thiết, đây là một quá trình rất đau đớn, sẽ có phản ứng không phù hợp, huống hồ chi cô còn là phụ nữ mang thai, thuốc có 3 phần độc, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới thai nhi.” Bác sĩ mỉm cười giải thích.

“Vậy được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Ngày mai là thứ hai, Huyên Huyên phải đi học, cô phải đi làm, anh cũng phải đến công ty, cho nên trưa hôm đó ba người đã lên chuyến bay trở về thành phố S.

Buổi trưa đi dạo lòng vòng ở Tam Á, mua vài thứ, sau đó đi thẳng đến sân bay, buổi tối muốn ngủ một giấc thật ngon, cho nên chỉ có thể đi chuyến bay vào buổi trưa.

Trở lại thành phố S đã hơn chín giờ đêm, vừa mới xuống máy bay Diệp Giai Nhi liền lạnh chịu không nổi mà rùng mình một cái.

Ở Tam Á ấm áp như gió xuân, nhưng mà thành phố S đã vào thu, trong gió mang theo hơi lạnh, thổi hơi trong mặt đúng là rất rất lạnh.



Cô không về nhà, mà là đến chung cư của anh Huyên Huyên rất gan dạ, ngủ một mình cũng không sợ, giống như là một người không có chuyện gì, thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng đã yên tâm rồi.

Thẩm Thiên Canh ở một bên thì sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điều tra lâu như thế nhưng mà lại không điều tra được hướng đi của cô, thật sự có chút kỳ quái.

Cầm điện thoại di động lên, ông ta thử gọi điện thoại một lúc lâu, vậy mà đã kết nối, ông ta không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cúi người nghe điện thoại.

“Giai Nhi, cô đang ở đâu vậy, bây giờ chúng ta gặp nhau một lần đi.”

Vẫn còn đang trong trạng thái trò chuyện, Thẩm Hoài Dương quấn cái khăn tắm ở bên eo đi đến, vén chăn lên, ngồi ở bên trái.

Thấy thế, nhịp tim Diệp Giai Nhi không khỏi tăng tốc, cô có hơi hoảng hốt, khoảng cách hai người gần nhau như thế, cô sợ là anh sẽ nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, hoặc là sẽ nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Canh.

Thân thể hơi nghiêng qua một bên, cô đáp một cách ngắn gọn: “Vậy đi, mười hai giờ trưa mai gặp nhau ở quán cà phê ngoài trường học.”

Vừa mới nói xong, cô không đợi Thẩm Thiên Canh ở bên kia mở miệng thì đã vội vàng cúp điện thoại.

Thẩm Hoài Dương đang lau những giọt nước ở trên tóc, lông mày nhíu lại liếc nhìn cô: “Điện thoại của ai vậy?”

“Là một giáo viên cũ mà thôi, ngày mai tìm em cần chút tư liệu quan trọng, em hẹn cô ấy gặp nhau ở quán cà phê.” Để điện thoại di động vào trong túi, Diệp Giai Nhi khép mắt lại: “Ngủ thôi, nếu như ngày mai lại để em đi làm trễ, sau này em sẽ không ngủ ở đây nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play