CHƯƠNG 624

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cây ngô đồng hai bên bệnh viện đã dần ngả vàng, theo làn gió thu, phất phơ rơi xuống đất.

Thẩm Thiên Canh lại rót ly nước ấm, đi tới, muốn đưa cho bà ta, dưới chân lại không chú ý, trượt một cái, ngã ngào lên giường bệnh, ly nước ấm đó vừa khéo đổ hết lên quần áo bệnh nhân của Dương Tuyết.

May mắn nước không nóng, Thẩm Thiên Canh thở phào một hơi, lấy quần áo bên cạnh ra, sau đó đưa tay thay cho Dương Tuyết.

Dương Tuyết không muốn nhúc nhích, lười biếng nói: “Áo lót cũng ướt rồi, giúp em thay cả áo lót đi, em thích mặc màu đen.”

Cởi quần áo bệnh nhân ra, lộ ra trước mặt là áo lót.

Dương Tuyết yêu cái đẹp, bất kể là đối với làn da hay vóc dáng đều giữ gìn cực kỳ nghiêm ngặt, quanh năm tập luyện yoga, khiến cho thân thể bà ta mềm dẻo đến không thể tin nỗi, đồng thời cũng gợi cảm mê người.

Hơi thở Thẩm Thiên Canh bất ổn, không chịu khống chế.

Bầu không khí trong phòng nhiệt tình mà nóng bỏng, cho nên không chú ý tới có sự xuất hiện của vị khách không mời.

Ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm bóng lưng vô cùng quen thuộc đó, Tô Tình chỉ cảm thấy nghiêng trời lệch đất, hai mắt tối sầm, thân thể cũng loạng choạng ngã xuống đất, bà bưng ly nước trên bàn lên, phẫn nộ hất về phía hai người, miệng thét chói tai: “Aaa!”

Không tin nỗi, phẫn nộ, lửa giận nóng cháy, đánh mất lý trí khiến Tô Tình trời đất quay cuồng, bà bưng ly nước lên, lại hất về phía hai người…

Mắt đã tức giận đến đỏ bừng, trên dưới toàn thân Tô Tình đều run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn sang Thẩm Thiên Canh ngập tràn thù hận.



Bà nhấc tay, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng, một cái tát đã rơi trên mặt Thẩm Thiên Canh, lập tức hiện ra dấu tay đỏ ửng chói mắt.

“Vô sỉ! Đồ lăng loàn thối tha!” Bà phẫn nộ vô cùng rủa mắng, đi tới gần giường bệnh, đối diện với Dương Tuyết trên giường, lại giơ tay lên.

Chính vào lúc tay bà sắp rơi xuống, Thẩm Thiên Canh bước vài bước như tên bắn tới, giữ tay bà lại: “Đủ rồi!”

“Buông ra! Đủ rồi? Cái gì gọi là đủ rồi?” Bà lập tức xoay mặt đối diện Thẩm Thiên Canh, Tô Tình giãy giụa kịch liệt điên cuồng: “Thế nào, tôi đánh ả ta, có phải ông đau lòng không?”

“Đi, chúng ta về rồi nói.” Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh kéo cánh tay bà, dẫn ra ngoài phòng bệnh.

Thân thể kéo về sau, tay trái Tô Tình bắt lấy giường bệnh, sống chết không chịu rời đi, hét to: “Không về! Dựa vào cái gì tôi phải về! Hôm nay tôi nhất định phải cho ả ta biết giật chồng người khác sẽ gặp phải báo ứng gì!”

Lý trí vào lúc này đã sớm không còn, bà cũng không ngại khó coi, kéo cửa, kêu gào, mắng nhiếc.

Từ đầu tới cuối, Dương Tuyết đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ung dung nhìn Tô Tình như kẻ điên.

Phụ nữ một khi điên cuồng, sức lực thực sự khiến người ta cảm thấy kinh khủng, đúng như Tô Tình lúc này.

Bởi vì giãy dụa cho nên mái tóc trở nên rối bời, ban đầu là một kiểu tóc đơn giản thanh lịch, lúc này đã trở nên bù xù, bà hết kéo rồi lại đá Thẩm Thiên Canh, vừa hung ác cắn vào cổ tay của ông ta.

Một ngụm đó dùng hết toàn bộ sức lực cả người, mãi cho đến khi có mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra giữa răng môi, Tô Tình vẫn không buông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play