Thu lại dòng suy nghĩ, cô kinh ngạc nhìn về phía anh, sau đó kể ra chi tiết: “Hai đôi, một đôi cho Trạch Hy, một đôi khác cho anh.”

Tuy rằng cái đôi găng tay mà cô đưa cho anh vốn là làm cho ba mình.

Nghe vậy khuôn mặt Thẩm Hoài Dương cũng nhẹ nhàng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú đầy thâm thúy nghiêng đi, nhìn chằm chăm vào cô: “Làm trò với em chồng trước mặt chồng mình, cô cảm thấy thế nào?”

Diệp Giai Nhi khẽ nhếch môi lên, hơi mệt mỏi ngáp một cái và cũng quan sát anh.

“Thẩm tổng cần gì phải chó chê mèo lắm lông, tôi sao có thể đoán trước được hành động này của Trạch Hy chứ, mà không phải anh cũng biết trước được suy nghĩ của Trạch Hy từ trước đó rồi sao? Cho nên mới chắc chắn cậu ấy sẽ nhận điện thoại của tôi, không phải sao?”

Hai má trắng ửng hồng, lúc này lại có vài phần giống với một con mèo nhỏ lười biếng, xương quai xanh trên chiếc cổ trắng noãn khiến lòng người ngứa ngáy.

Ánh mắt anh giống như thợ săn, bàn tay to vươn ra bất ngờ ôm cô vào trong lòng, môi mỏng nhếch lên, di chuyển gần về phía mặt cô.

Cô vội vàng nghiêng mặt đi.

Nhưng bàn tay to của anh lại giữ cái ót của cô, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn dương cầm gỗ: “Tùy tôi xử lý mà?”

Thân mình Diệp Giai Nhi cứng lại, nhớ tới lời hứa hẹn trước đó của mình, cô tức giận.

Cơ bản là anh đã cố ý tính kế cô.

“Đã kết hôn rồi thì cái xưng hô cô Diệp nghe xa lạ quá, mợ Thẩm, thế nào?”

Anh vén mái tóc rũ hai bên má của cô ra sau tai.

Câu nói kia quả thực không sai, đàn ông mà đã động tình thì cũng không bằng cầm thú!



Chẳng phân biệt thời gian, cũng không phân biệt địa điểm hay hoàn cảnh, hoàn toàn muốn như thế nào thì làm như thế đó…

Nhưng mà người đàn ông này nhìn tao nhã, khôi ngô, cao quý và kiêu căng theo kiểu tự nhiên, trưởng thành mà gợi cảm, thế nhưng hành động lúc này lại bỉ ổi như thế!

“Mợ Thẩm, chẳng lẽ cô không biết điều này sẽ kích thích đàn ông ở một số thời điểm hay sao? Ví dụ như bây giờ…”

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn về phía trước để quan sát, tiếng nói trầm thấp, một cú drift tuyệt đẹp và chiếc xe đậu hoàn hảo trong gara.

Lập tức, bàn tay to của anh trực tiếp ôm lấy thân thể của cô, để cô giữ tay lái.

“Mợ Thẩm, phải gọi là anh Thẩm, nhớ chưa?”

“Chết tiệt, không biết xấu hổ.”

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Giai Nhi bị tiếng chuông cửa liên tục đánh thức, cô khởi động thân người bủn rủn ngồi dậy từ trên giường.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, người đàn ông bên cạnh đã rời đi từ sớm rồi.

Những gì của ngày hôm qua hiện lên hết thảy trong đầu cô, cô cắn cánh môi, đưa tay ra ôm mặt, chỉ ước rằng người phụ nữ ngày hôm qua không phải mình.

Lúc này tiếng chuông cửa vội vàng vang lên.

Mới bảy giờ sáng, là ai thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play