CHƯƠNG 562

Bàn tay hơi cử động chỉnh sửa đồ vest màu đen ở trên người, bước ra khỏi phòng, trong phòng khách cũng không có một lớn một nhỏ ấy, đúng lúc Thẩm Trạch Hy bước tới, anh khẽ động đôi môi mỏng, khàn giọng nói: “Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy?” Thẩm Trạch Hy giật mình, một lúc sau đó mới kịp phản ứng lại: “Em mới nhìn thấy chị ấy dẫn Huyên Huyên đi ra ngoài.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, nhưng mà lại là âm báo nhắc nhở đã tắt máy.

Gương mặt tuấn tú âm trầm không nói một lời nào mà bỏ điện thoại di động vào trong túi áo vest, chào hỏi với khách khứa đến đây, lạnh lùng xa cách, nhưng lại lịch sử.

“Anh cả, chìa khóa xe của anh đâu rồi, cho em mượn sử dụng một chút, mẹ nói là ba đi máy bay lập tức đến đây ngay, em đi đón ba.”

Ném chìa khóa xe qua, Thẩm Hoài Dương quay người, ánh mắt rơi vào khung hình trắng đen của bà Mục, bà vẫn mỉm cười với anh như trước, giống như là chưa từng rời khỏi.

Nhưng mà có người đi thì đã đi rồi, vĩnh viễn không thể trở lại.

Mà đả kích từ cái chết của bà Mục đối với Tô Chính Quốc vô cùng lớn, hai người vẫn luôn rất yêu thương nhau, tình cảm mấy chục năm chưa bao giờ thay đổi. Bây giờ, bà lại qua đời, Tô Chính Quốc cũng muốn sụp đổ.

Buổi chiều, Thẩm Thiên Canh đã đến đây, trạng thái rất vội vàng, dường như là đi rất gấp.

Vừa vào liền gặp Thẩm Hoài Dương, Thẩm Thiên Canh liền mở miệng hỏi: “Ông ngoại của con đâu?”



“Ở trên lầu.” Đôi môi mỏng mấp máy, giọng nói của Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Tại sao bây giờ mới đến?”

“Ở huyện Thiểm có mấy cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, vẫn luôn không thể thoát ra được.” Thẩm Thiên Canh mệt mỏi lau trán: “Mới nhín chút thời gian, ba liền lập tức bay tới đây.”

Nghe vậy, biểu cảm của Thẩm Hoài Dương lại lạnh lùng thêm mấy phần, giống như là có một lớp băng bao phủ phía trên: “Đó không phải là lý do để giải thích cho hành động này của ông.”

“Hoài Dương, bà ngoại không còn nữa, ba biết là tâm trạng của con không tốt, rất phiền muộn, nhưng mà sao có thể nói chuyện với ba như vậy chứ?” Trên gương mặt chữ điền của Thẩm Thiên Canh mang theo vẻ uy nghiêm.

“Trước đó, lúc bà ấy bị bệnh ba chưa từng đến Mỹ gặp bà ấy một lần, sau khi trở về từ mỹ, ba vẫn không đến thành phố B thăm bà ấy, ngay cả bà ấy qua đời mà ba cũng đến chậm hơn so với khách. Công việc ở huyện Thiểm làm cho ba bận rộn đến mức độ như thế, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngừng bận rộn, thậm chí là buổi tối cũng không đi ngủ à?”

Thẩm Hoài Dương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn sắc mặt của ông ta một lần nào, vẫn lạnh lùng lên tiếng nói.

Tô Tình vừa mới đến, nghe thấy rất rõ ràng, đưa tay kéo kéo ống tay áo Thẩm Hoài Dương: “Sao con có thể nói ba con như vậy ở trước mặt nhiều người thế chứ?”

“Bà đừng có nói nó, bà ngoại không còn sống nữa, đương nhiên tâm trạng của nó không tốt. Với lại đúng là tôi đến đây chậm trễ, đây là sự thật. Ba đâu rồi?” Thẩm Thiên Canh nhìn Tô Tình.

“Đang ở trên lầu, để tôi dẫn ông đi.”

Buổi tối, Thẩm Thiên Canh đứng trước cửa sổ, đang nói chuyện điện thoại, cửa phòng khách đóng chặt.

“Em muốn cái gì, lúc anh trở về từ thành phố B sẽ mua về cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play