CHƯƠNG 560

Lúc này, ôm lấy thân thể mềm mại ở trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát phát ra từ trên người cô, cảm giác căng cứng cuối cùng đã có thể thả lỏng.

Sức lực của anh rất lớn, dường như muốn khảm cả người cô vào trong thân thể mình, anh ôm lấy cô thật chặt.

“Anh vẫn ổn chứ?” Sau một hồi, Diệp Giai Nhi mới phun ra một câu.

“Ừm.” Anh lên tiếng đáp lại, giọng nói khàn khàn, còn mang theo vài phần khô khốc.

“Sao đột nhiên bộ trưởng Mục lại như thế?”

“Bị xuất huyết não.”

“Đã mấy ngày rồi anh không ngủ?”

“…” Lần này, anh không nói gì nữa, cứ yên lặng ôm cô.

Cảm xúc kịch liệt ở trong lòng vẫn còn đang lăn lộn, cảm giác đau đớn trong lòng Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang tiếp tục, thời gian dần dần trôi qua, nó ăn mòn cả xương tủy.

Bầu không khí quá mức yên tĩnh, Diệp Giai Nhi đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: “Bà Mục đã không còn trên đời này nữa, điều mà bà ấy hi vọng nhất đó chính là mọi người có thể sống tốt.”

Vẫn không có câu trả lời, mặc dù đã qua ba ngày, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện này.



Anh làm cho mình bận rộn, để cho mình mệt nhọc, làm cho sức khỏe và thần kinh đều trở nên mệt mỏi không chịu được, chỉ có như thế thì anh mới có thể làm cho mình không nhớ đến bà.

Nếu như rảnh rỗi thì anh sẽ điên cuồng nhớ bà, nhớ tới sự cẩn thận của bà Mục, loại cảm giác điên cuồng chỉ làm cho anh cảm thấy trống rỗng, hối hận, khó chịu như muốn nổi điên.

“Thẩm Hoài Dương…” Cô mềm giọng, giọng nói rất rất nhẹ, dịu dàng giống như một cơn gió thổi quét qua lòng anh: “Trước sau gì bộ trưởng Mục cũng sẽ rời khỏi anh, nhưng mà đó là vấn đề sớm hay muộn, bà ấy đã lớn tuổi rồi, không có khả năng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh. Chỉ cần là con người thì đều sẽ bị bệnh qua đời, bộ trưởng Mục cũng không ngoại lệ, mặc dù kết thúc như thế này quá đột ngột, nhưng mà không có đau đớn, không phải ư?”

“Ừm.” Sống mũi thẳng tắp cọ cọ vào làn da ấm áp mềm mại của cô, lên tiếng đáp lời.

“Mấy ngày rồi anh không ngủ?” Cô lại chuyển chủ đề trở về, tia máu đỏ ngầu trong đôi mắt anh rất đáng sợ, vừa nhìn là đã biết lâu lắm rồi không được ngủ.

“Đã ba ngày.” Nghe thấy lời nói của cô, anh mới có thể thả lỏng được một chút.

Những lời an ủi như thế, Thẩm Hải Băng đã từng nói với anh, Trạch Hy cũng đã từng nói với anh, nhưng mà không có chút tác dụng gì hết.

Nhưng khi nó được nói ra từ trong miệng của cô, cảm xúc ở trong lòng liền trở nên không giống nữa, đây chính là sự khác biệt rõ ràng giữa việc yêu và không yêu một người.

“Anh cần phải nghỉ ngơi một lúc, chuyện đã xảy ra rồi, không có cách nào có thể thay đổi, ngủ một giấc đi, cho dù chỉ là nửa tiếng.”

“Tôi nhớ em, tôi muốn gặp em, lúc này, tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương chậm rãi thốt ra một câu như thế, khô khốc, khàn khàn đến nỗi không ra hình ra dạng, cứ nhìn cô chăm chú.

Cô vỗ nhẹ vào tấm lưng căng cứng, trái tim đập loạn, tay chân hơi nóng, nhất thời lúng túng cứng đờ, lại nói lần nữa: “Ngủ một giấc đi, anh cần phải nghỉ ngơi, tôi ở đây này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play