Bóng đêm đã phủ kín, thời tiết lại quá mức rét lạnh, cho nên trên đường có rất ít xe, càng miễn bàn đến người đi đường, gần như là không có ai cả.

Diệp Giai Nhi nhìn ngoài cửa sổ: “Bây giờ chúng ta đi đâu tìm đây?”

“Nó đã muốn trốn thì tất nhiên sẽ không đi đến nơi có thể dễ dàng bị tìm được…” Thẩm Hoài Dương khẽ hé môi mỏng, thản nhiên nói.

Câu này thật sự không sai, cô nhíu mày tò mò: “Vậy lúc này anh có nghĩ ra được cậu ấy sẽ đi đến nơi nào không?”

“Không có…” Anh trực tiếp trả lời rất nhanh chóng, lập tức đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau lại trầm giọng nói: “Nhưng mà có người gọi điện thoại thì chắc chắn nó sẽ bắt máy…

Ánh mắt nhìn thẳng này đương nhiên đã chứng minh hết mọi thứ, lập tức Diệp Giai Nhi ngẩn người nhìn anh: “Nếu cậu ấy không bắt máy thì sao?”

Anh cong môi, các ngón tay hiện rõ khớp xương của anh gõ vào tay lái và hỏi lại: “Nếu nó bắt máy thì sao?”

Suy nghĩ một lát cô đáp lại bốn chữ: “Tùy anh xử lý, như vậy nếu anh thua thì sao?”

Câu trả lời của cô hiển nhiên đã làm anh vô cùng hài lòng, khuôn mặt tuấn tú nhíu mày lại, sự tự tin bẩm sinh và khí phách được biểu lộ ra là không thể nghi ngờ: “Cô Diệp cảm thấy tôi sẽ thua sao?”

“Vì sao lại không?” Cô tức giận hừ lạnh một tiếng, cảm thấy được bộ dạng lúc này của anh thật sự rất chướng mắt.

“Tùy cô xử lý…” Anh cười lạnh nhạt, nhún vai, nhìn rất tao nhã: “Nếu là tôi thua.”

Lúc này Diệp Giai Nhi mới vừa lòng, cô lấy điện thoại ra trước mặt anh và gọi đi.

Tất nhiên, chỉ một lúc, điện thoại đã được bắt máy.



Im lặng, không có một tiếng động nào, Diệp Giai Nhi có thể nghe rõ được cả tiếng hít thở, thậm chí còn nghe được cả tiếng tuyết rơi sột soạt.

Không ngờ được cậu lại thật sự bắt máy…

Ánh mắt đảo qua sườn mặt với đường cong hoàn mỹ được khắc sâu của người đàn ông bên cạnh, cô cắn chặt răng.

Nhưng mà giọng điệu vẫn rất cẩn thận với người bên kia đầu dây: “Trạch Hy, em đang ở đâu thế, bây giờ cô đến đó tìm em có được không?”

Vốn tưởng rằng cậu vẫn sẽ không nói gì như cũ, không ngờ cậu lại đồng ý.

Chẳng qua cậu có yêu cầu là để cô một mình đi qua.

Tiến đến gần hồ vị ương ở giữa trường học, Diệp Giai Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Trạch Hy ngồi ngay ở ghế dài.

Hình như cậu đã ngồi một lúc lâu, trên người cậu có một tầng tuyết trắng rơi xuống, chỉ ngồi im lặng ở chỗ kia, không biết là đang suy nghĩ cái g “Trạch Hy…” Diệp Giai Nhi đến gần rồi nhẹ nhàng mở miệng kêu lên.

Cậu ngẩng đầu, đứng dậy rồi bước từng bước một về phía cô, sau đó cậu bất ngờ đưa tay ra ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình.

Thân mình cô run nhẹ lên, cô hơi giật mình một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì xô đẩy thân mình của thiếu niên ra nhưng ánh mắt lại né tránh nhìn về phía sau lùm cây cách đó không xa…

Còn có người nào đứng ở đó…

Tuy là thiếu niên nhưng cậu cao hơn cô một cái đầu, đương nhiên sức lực bình thường cũng không có khả năng chống lại.

“Trạch Hy, buông cô ra trước có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play