CHƯƠNG 558

Không nghĩ tới là thời gian trôi qua bốn năm, lúc gặp nhau, vậy mà lại gặp nhau với phương thức như thế.

Bốn năm trước, sức khỏe của bà vẫn còn tốt như thế, cho dù là có sống tới một trăm tuổi thì cũng không thành vấn đề, thật sự không ngờ mà.

Quả nhiên, câu nói đó rất đúng, thế sự vô thường.

“Bà Mục? Bà Mục là ai vậy?” Quách Mỹ Ngọc đặt chén đũa ở trong tay xuống, nhíu mày, nhà bọn họ không quen biết với ai tên là bộ trưởng Mục, có phải là người báo tang báo nhầm rồi không?

“Là bà ngoại của Thẩm Hoài Dương, bọn con đã từng gặp nhau trong một thời gian dài ở thành phố B.” Diệp Giai Nhi nói.

Nghe vậy, sắc mặt của Quách Mỹ Ngọc liền thay đổi, trực tiếp mở miệng nói: “Bây giờ đã ly hôn rồi, mấy ngày nữa là con đã kết hôn, làm gì có thời gian đến thành phố B, không được đi.”

Chuyện ly hôn vẫn là một cái gai ở trong lòng Quách Mỹ Ngọc, hảo cảm trong lòng bà đối với Thẩm Hoài Dương lại hạ xuống thẳng tắp.

Hai người đều đã ly hôn mà còn đến thành phố B tham gia tang lễ làm gì, ở bên này sắp phải kết hôn, bận rộn bù đầu bù cổ.

“Sao có thể nói như vậy được chứ, người đến báo tang cũng đã truyền lời lại rồi, nếu như không đi thì không hay cho lắm.” Diệp Đức Huy nói: “Người mất thì đã mất rồi, dù sao thì cũng phải đến tham gia tang lễ chứ. Cho dù không vào tham gia tang lễ, đi đến đó nhìn một chút rồi trở về cũng được mà. Vợ à, làm người không thể làm như thế được.”

Vừa mới dứt lời, tầm mắt di chuyển rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Giai Nhi, con đi đi.”



“Ba, con biết rồi.” Cô gật đầu: “Con dẫn theo Huyên Huyên đi nha, rất nhanh sẽ về thôi.”

“Con đi là được rồi, cần gì phải dẫn theo Huyên Huyên, nó còn nhỏ như thế, đi đường lại không tiện, vẫn nên để mẹ với ba con trông chừng cho.”

Diệp Giai Nhi lên tiếng nói: “Mẹ, dù sao thì Huyên Huyên cũng là cháu gái của bà mà, lúc sinh ra không gặp mặt được một lần, bây giờ qua đời rồi, nói tóm lại cũng phải để cho bà ấy gặp một lần chứ.”

Nghe nói như vậy, Quách Mỹ Ngọc không tiếp tục mở miệng ngăn cản nữa, bà cũng không phải là người không nói lý.

Thu dọn đồ đạc một chút, Diệp Giai Nhi liền dẫn Huyên Huyên đến thành phố B, may mắn là sau khi đến sân bay thì chỉ chờ hai mươi phút là đã có một chuyến bay cất cánh, mua vé máy bay rồi bắt đầu chờ đợi.

Máy bay cất cánh đúng giờ, đến thành phố B đã là buổi chiều, cô đã đến đại viện rồi, cho nên lần này trực tiếp chạy tới đại viện.

Đại viện được canh gác rất nghiêm ngặt, nhất định phải có thẻ thì mới được vào, trong bãi đỗ xe đã chật ních các phương tiện, nhìn xung quanh một lượt, ngay cả đầu xe cũng khó mà thấy.

Thế là Diệp Giai Nhi có chút do dự, cô không muốn gặp Tô Tình, nhưng mà tất nhiên Tô Tình sẽ ở đây.

Nhưng mà lúc này cô đã đến cửa đại viện quân đội rồi, không có lý do gì không đi vào đó, có đúng không?

Nắm lấy tay của Huyên Huyên, cô đi đến phía trước biệt thự, vòng hoa, câu từ phúng điếu trải dài từ cổng biệt thự đến đại sảnh, những người đến đây đều mang theo sắc mặt âm trầm, trang nghiêm, đều là những nhân vật tai to mặt lớn.

Hít vào một hơi, đi đến cửa biệt thự, quả nhiên nhìn thấy Tô Tình đang mặc đồ màu đen đứng ở đó, đôi mắt sưng đỏ, Thẩm Hải Băng đứng ở bên cạnh đang đỡ bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play