CHƯƠNG 549

Ngồi ở đó không hề động đậy, Thẩm Hải Băng cúi đầu nhìn cái bàn, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, bả vai đơn bạc không ngừng run lên nhè nhẹ.

Cảm thấy có chút đau lòng, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, bàn tay nâng lên rơi ở trên lưng cô ta: “Để tôi đưa cô về thành phố S.”

Không nói tiếng nào, cô ta vẫn duy trì động tác như thế, cũng không nhúc nhích. Hầu kết rắn chắc nhấp nhô, phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, anh ôm cô ta lên đi ra ngoài, đến khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Tân Hải.

Nằm trên giường, mái tóc của Thẩm Hải Băng xõa tán loạn, nhắm mắt lại, cô ta nhịn không được mà hừ nhẹ, dùng chăn bao bọc mình thật kín kẻ ở bên trong, một chút không khí cũng không thể lọt vào. Cô ta vẫn luôn rất xinh đẹp, tao nhã, nhưng mà bộ dạng lúc này lại chật vật khó coi như thế.

Lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô ta, Thẩm Hoài Dương không hề rời đi, anh ngồi yên vị ở trên ghế sofa.

Đi lên trên lầu, Diệp Giai Nhi suy nghĩ đến xuất thần, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những lời nói mà anh đã nói ở trong quán cà phê.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Điền Quốc Gia với vẻ mặt lo lắng đang chờ đợi ở cửa nhà, trái tim cô run lên, nhắm chặt mắt lại, cô đè nén những cảm xúc lo lắng xuống dưới đáy lòng.

Đi đến gần, cô mới nói: “Sao lại không vào nhà đi?”

Lúc ánh mắt của Điền Quốc Gia rơi vào đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của cô, có chút hơi khựng lại, nhưng mà một chốc lại khôi phục lại vẻ ban đầu: “Không sao đó chứ?”

Diệp Giai Nhi đưa tay vuốt sợi tóc ở bên má ra sau lỗ tai, trong lòng có chút áy náy: “Không có việc gì đâu, đi thôi, đi vào trong nhà.”

Nói xong, tay cô đặt trên xe lăn, Huyên Huyên đang ôm sữa ở trong tay, nhìn môi mẹ mình, giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ ơi, miệng của mẹ bị cái gì cắn vậy à?”

Nghe vậy, thân thể Diệp Giai Nhi cứng đờ theo bản năng, nhìn về phía Điền Quốc Gia, nhưng Điền Quốc Gia lại làm như không để ý cái gì, đưa tay ôm Huyên Huyên vào trong ngực: “Mấy ngày nay có nhớ chú Điền không nào?”



“Có ạ, rất nhớ rất nhớ chú Điền.” Cái đầu nhỏ của Huyên Huyên gật gật như là con gà mổ thóc.

Cười một tiếng, Điền Quốc Gia đưa tay véo chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu của bé: “Thật là ngoan, nào, Huyên Huyên, chúng ta gọi một tiếng ba xem.”

Cái miệng nhỏ Huyên Huyên vểnh lên phía trước, một lát sau liền thốt lên hai chữ mềm mại: “Ba ơi.”

Nghe tiếng ba đó, Diệp Giai Nhi hơi cứng lại, đi vào trong phòng bếp làm bữa tối, Điền Quốc Gia thì chơi với Huyên Huyên trong phòng khách, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khanh khách.

Lúc đang dùng cơm tối, nhân viên cửa hàng áo cưới gọi điện thoại tới kêu ngày mai đến thử áo cưới.

Diệp Giai Nhi đáp lời rồi cúp điện thoại, Huyên Huyên cũng đã nghe thấy, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là biểu cảm hưng phấn: “Mẹ sắp đi thử áo cưới ạ, con cũng muốn đi.”

“Ăn cơm trước đi, bỏ sữa qua một bên, chờ sau khi ăn xong rồi thì lại uống sữa.” Nhìn bé một tay sữa một tay bánh bao, Diệp Giai Nhi chau mày.

Cười hắc hắc, Huyên Huyên nghe lời đặt sữa lên trên bàn, cầm lấy bánh bao.

Sau đó, Điền Quốc Gia vội vàng chỉnh lý tài liệu cho bên phía thành phố S, Huyên Huyên làm bài tập, còn Diệp Giai Nhi thì rửa chén.

Thật sự có chút mệt mỏi, chụp ảnh gần như bỏ ra cả một ngày trời, bữa nay trời còn chưa sáng là đã phải ra ngoài rồi trang điểm, thay quần áo, lúc này, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nằm ở trên giường, cô kiệt sức nhắm mắt lại, nhưng mà trong đầu lại nhớ tới tình cảnh ba người gặp nhau ở quán cà phê, đoạn đối thoại, từng câu từng chữ.

Vừa nghĩ như thế, cảm giác bối rối tiêu tan không ít, cô ngồi ở đó kinh ngạc đến xuất thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play