CHƯƠNG 541

Lông mày Thẩm Hoài Dương nhướng cao lên, gương mặt đẹp trai trở nên lạnh lẽo, châm chọc mở miệng nói: “Sao vậy, lo lắng cho Điền Quốc Gia à?”

“Có liên quan gì tới anh chứ?” Diệp Giai Nhi nhíu mày, lạnh giọng nói, lúc cô muốn cúp điện thoại, âm thanh của người đàn ông ở bên kia lại vang lên: “Ngày mai em tự mình đến đây đón con.”

Nghe nói như vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy anh không chịu nói lý: “Tôi đã nói là lúc này tôi đang ở Tân Hải, không có cách nào đón con bé, anh cứ đưa con bé đến dưới lầu nhà bà ngoại là được rồi.”

“Tôi không có thời gian.” Ánh mắt của anh tĩnh mịch, âm trầm, cười lạnh, cô trở về chăm sóc cho Điền Quốc Gia thì có thời gian, đến đón con gái thì không có thời gian.

“Được, vậy thì tôi sẽ gửi địa chỉ chung cư cho mẹ tôi, sau đó lúc mẹ tôi đi đón Huyên Huyên thì tôi gọi điện thoại cho anh.”

“Tôi vẫn không có thời gian.” Biểu cảm của Thẩm Hoài Dương càng ngày càng trở nên lạnh lùng, bị lời nói của cô chọc giận: “Muốn đón con gái của tôi thì một mình em đến đây mà đón, nếu không thì ai cũng không thể đón được.”

Giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo của Diệp Giai Nhi liền truyền tới: “Vậy thì anh chăm sóc cho Huyên Huyên đi, tôi có thời gian về thành phố S thì sẽ đón.”

Nói xong, không đợi anh có câu trả lời, cô liền trực tiếp cúp điện thoại. Nghe âm thanh tút tút truyền đến từ bên kia, Thẩm Hoài Dương chỉ cảm thấy ngọn lửa giận ở trong ngực lên không lên mà xuống không xuống, ngột ngạt, vô cùng khó chịu.

Ha, bây giờ ngay cả con gái cũng không cần, không quan tâm.

Bàn tay nắm chặt điện thoại, thậm chí còn muốn trực tiếp bóp nát nó, ngọn lửa giận trong lòng không ngừng bay tán loạn.

Đúng lúc này, có một tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng nói của Thẩm Hải Băng vang lên: “Hoài Dương, ngủ chưa vậy? Em có thể vào không?”



“Có thể.” Thẩm Hoài Dương đáp một tiếng, kiềm chế lửa giận trên người mình, trầm giọng nói, anh thật sự chỉ muốn bóp chết cô.

Sau khi biết cô trở về Tân Hải, anh liền đứng ngồi không yên, nhất là khi nghĩ đến cô với Điền Quốc Gia ở riêng với nhau, cảm giác không thoải mái liền tăng lên gấp đôi.

Thẩm Hải Băng mặc áo ngủ, vừa mới tắm xong, ôm Huyên Huyên vào trong ngực, cô ta ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng mở miệng nói: “Hoài Dương, lúc nào thì chúng ta kết hôn?”

Cô ta đã đợi thời khắc này bốn năm rồi, mặc dù vết thương trên mặt làm cô ta thấy đau lòng, nhưng mà chỉ cần có anh ở bên cạnh thì không gì là không thể.

Nghe vậy, hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, thân thể cao lớn ngã vào ghế sofa mềm mại, không nói lời nào.

“Một tháng sau có được không, tổ chức hôn lễ ở thành phố S, vô cùng đơn giản, không cần phải rườm rà…”

Thẩm Hải Băng nhỏ giọng nói: “Biết anh bận rộn nhiều việc, bây giờ em vẫn còn chưa đi làm, cho nên mấy chuyện này cứ giao cho em xử lý.”

Mặc dù mang tiếng là hỏi nhưng mà Thẩm Hải Băng đã tự mình đưa ra quyết định.

“Chị dâu nói phải tổ chức long trọng một chút, em không thích cho lắm, với lại anh cũng bận rộn rất nhiều việc, hôn lễ cũng chỉ là một hình thức mà thôi, chỉ cần có thể ở bên anh thì như thế nào cũng được.”

“Hải Băng…” Anh nhìn chăm chú vào cô ta, Thẩm Hoài Dương mở miệng đánh gãy lời cô ta, lộ ra vẻ áy náy, lại nói rõ từng chữ: “Chúng ta không thể kết hôn.”

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hải Băng trở nên cứng đờ, ngay cả bàn tay đang ôm Huyên Huyên cũng vô thức nắm chặt lại: “Hoài Dương, những lời này của anh là có ý gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play