Không để ý đên, Thẩm Hoài Dương cởi chiếc áo khoác lông dê trên người ra rồi quẳng đến một bên giá treo áo.

Thật ra thì Diệp Giai Nhi ở phía sau anh sau khi nghe được lại lập tức phản xạ có điều kiện đứng nghiêm, chân thẳng tắp, chỉ thiếu chút nữa là cúi chào.

Bộ dạng của Tô Chính Quốc cực kỳ giống giáo quan của trường huấn luyện nên cô không tự chủ được mà làm vậy.

Thẩm Hoài Dương cười khẽ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đang đứng thẳng tắp kia vào lòng, nhìn Tô Chính Quốc mà nhíu mày: “Ông ngoại, ông dọa cô ấy sợ rồi…”

Sau khi phản ứng lại cô mới nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì, trong lồng ngực dày rộng của anh, thậm chí cô có thể cảm nhận được chấn động được tạo ra do anh cười khẽ.

Mặt cô nóng lên, cô cảm thấy bản thân hơi bẽ mặt, có chút thẹn quá thành giận mà đá anh một cái…

Mà phản ứng của Diệp Giai Nhi hiển nhiên lại làm cho Tô Chính Quốc vô cùng vừa lòng, là một người quân nhân, đương nhiên ông rất thích những người lính biết phục tùng mệnh lệnh.

Lông mày tinh xảo của Tô Tình hơi nhíu lại, im lặng nhìn Diệp Giai Nhi từ trên xuống dưới: “Hoài Dương, vị này chính là?”

Đôi mắt Thẩm Hoài Dương hơi rũ xuống, ngón tay thon dài vén sợi tóc mai đang rũ xuống bên sườn mặt cô, vô cùng thân thiệt nhéo cái mũi của cô: “Còn không mau gọi đi?”

Sự thân mật bất ngờ làm cho trái tim của Diệp Giai Nhi nhanh chóng bay lên, lập tức cô liếm cánh môi của mình, cảm thấy rất mất tự nhiên mà mở miệng khẽ gọi: “Mẹ…”

“Cô gái này đừng nhận bừa người thân như thế, tôi nhớ rõ mình không có đứa con gái nào cả…”

Giọng nói của Tô Tình vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, nhìn Diệp Giai Nhi bằng ánh mắt không có chút độ ấm nào, cũng không có chút tình cảm nào.

Bà ta nói như thế làm cho tình cảnh của Diệp Giai Nhi trở nên vô cùng xấu hổ và khó xử.

“Mẹ, đương nhiên là mẹ không có con gái, mà cô ấy càng không thể là con gái của mẹ được, nếu không thì cục cưng nhỏ trong bụng cô ấy sao gọi con là ba được, hay gọi con là cậu nhỉ?



Nghe vậy thì khuôn mặt luôn thanh nhã tinh xảo của Tô Tình lại hiện ra vẻ khiếp sợ khó có được: “Cục cưng nhỏ?”

Tô Chính Quốc cũng xoay người, giọng nói lại không nghe ra hờn giận gì: “Bao lâu rồi?”

“Một tháng…” Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch môi, thái độ tùy hứng nhưng khi đối với Diệp Giai Nhi thì lại vô cùng dịu dàng: “Có mệt không? Có muốn ngồi một lát không?”

Trong con ngươi đen kia như ẩn chưa từng đợt tình cảm dịu dàng, sâu đậm nhè nhẹ.

Dường như muốn mở ra và bao phủ Diệp Từ Tình ở trong đó, nếu không phải cảm kích thì tất nhiên cô sẽ nghĩ anh cực kì yêu cô.

Anh, đúng thật là một cao thủ diễn trò…

Nhìn lại đôi mắt thâm tình của anh, cô có hơi lâm vào trong đó, lắc đầu: “Không sao đâu.”

“Cô gái này, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?” Tô Tình khôi phục vẻ cao quý và tao nhã như cũ.

“Nói trước mặt con thì không phải là tốt hơn sao?” Thẩm Hoài Dương nhìn Tô Tình, giống như còn điều gì đó, anh tiếp tục nói: “Còn nữa, chúng ta đã đi nhận giấy chứng nhận kết hôn vào hôm qua…”

Sắc mặt của Tô Tình và Tô Chính Quốc đều đổi thành sự nhục nhã, hơn nữa còn rất khó nhìn.

Nếu vừa rồi Tô Chính Quốc vừa có một chút vừa lòng với cô thì bây giờ đã biến mất không còn sót lại chút gì, Diệp Giai Nhi thấy rõ.

Trong lòng hơi hơi thở dài, cô đã lường trước, tất nhiên những ngày sau này sẽ không sống khá giả được.

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lỗ mãng vang lên: “Những lời nói đó đều là thật ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play