CHƯƠNG 534

Có những lúc, chìm đắm là từng bước từng bước một.

….

Căn hộ chung cư.

Huyên Huyên đã ngủ, đặt lên trên giường, cầm lấy túi, còn có mấy bộ quần áo đã được gấp gọn, Diệp Giai Nhi muốn rời đi.

Khi đi qua phòng khách, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trên sofa, đã thay quần áo, đứng dậy, thân hình thẳng tắp, cao lớn đứng trước mặt cô, chặn đường.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Giai Nhi cau mày nhìn hành động này của anh.

Không trả lời, đôi lông mày dài và hẹp của anh khẽ động, sau một lúc, lòng bàn tay của anh mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt, vô cùng xinh đẹp.

Ngày càng không hiểu, cô nhìn anh: “Thẩm Hoài Dương, làm phiền anh có thể giải thích một chút mục đích hành động lúc này của anh?”

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, đồng tử của cô cứ như vậy bị rụt lại vào trong….

Ánh sáng phản chiếu trong mắt có chút nóng và khó chịu, nhìn Diệp Giai Nhi đến mức lông mày không khỏi nhướng ngày càng cao.

Anh….anh…rốt cuộc anh đang làm gì?



“Cuộc hôn nhân bốn năm trước, không có nhẫn kim cương, không có váy cưới, không có hôn lễ, càng không có sự chúc phúc của quan khách, bốn năm sau anh muốn tặng cho em chiếc nhẫn kim cương này, đeo lên tay em…”

Giọng nói từ tính của anh trầm thấp, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy hôn lễ của Quý Hướng Không và Trần Diễm An, nhìn Quý Hướng Không tuyên thề, chiếm hữu ôm Trần Diễm An vào lòng, sắc mặt rạng rỡ như mùa xuân.

Giây phút đó, trong lòng anh giống như bị trêu trọc, lúc ánh mắt rơi lên người cô, cô đang mặc chiếc váy phù dâu dài màu trắng, trong lòng hiện lên một suy nghĩ mãnh liệt lại điên cuồng.

Anh cũng muốn, hoàn toàn có được cô như vậy….

Đến mức, anh sẽ đi tưởng tượng cảnh cô đeo nhẫn mà anh chọn, mặc chiếc váy cưới anh chọn, khung cảnh ấy dù chỉ là tưởng tượng thôi, cũng đã đẹp tới rung động lòng người.

Trong đầu giống như bị ném một quả bom, phát ra tiếng nổ vang trời, ngay sau đó là khoảng không trống rỗng.

Sau khi khoảng trống ấy kéo dài chừng năm sáu giây, Diệp Giai Nhi mới lấy lại được suy nghĩ kinh ngạc đã bay tới đâu của mình lại, chưa kịp nói gì, Thẩm Hoài Dương lại nói tiếp.

“Bốn năm trước, anh thực sự không yêu em, nhưng bốn năm sau, anh có thể khẳng định người anh yêu là ai, chuyện bốn năm trước anh sẽ không nhắc lại cũng như giải thích, mà từ nay về sau anh sẽ dùng hành động chứng minh những lời nói vừa rồi, còn nữa, ý định của anh rất rõ ràng, minh bạch rồi, chính là muốn em…”

Từng câu từng chữ nói rất từ tốn, nhưng lại trầm lắng như tiếng đàn piano bằng gỗ đánh sâu vào lòng người.

Cả người cô giống như bị hút vào đôi mắt ấy, cô nhìn anh, trái tim loạn nhịp.

Anh bước chân tới gần, bàn tay của Thẩm Hoài Dương nắm lấy tay cô, sau đó anh cúi xuống, đeo chiếc nhẫn kia vào cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play