CHƯƠNG 523

Thẩm Hoài Dương ngả người trên ghế và ngủ thiếp đi, như có chút khó chịu, đôi mày tuấn tú của anh nhíu chặt.

Tiếp viên hàng không đi tới hỏi anh muốn uống gì không, thì thấy anh đã nhắm mắt lại, tưởng anh đã ngủ, chỉ hỏi qua một lần, rồi định rời đi.

Nhưng ai ngờ, anh nhếch môi mỏng thốt ra một chữ: “rượu.”

Diệp Giai Nhi ngồi ở bên cạnh anh, đương nhiên thấy được sự khó chịu của anh, vốn không có ý định hỏi, nhưng nể mặt chiếc áo gió hôm qua cô vẫn đưa tay qua sờ, thật là nóng.

Rõ ràng là sốt, lại còn sốt cao, vậy mà còn muốn uống rượu?

“Làm ơn thay rượu bằng một ly nước ấm, cảm ơn.” Cô nói với tiếp viên hàng không, sau đó tìm thuốc cảm dành cho trẻ em từ trong túi cô mang theo rồi ném lên người anh.

“Mẹ, chú uống thuốc của con cũng được sao?” Huyên Huyên chớp chớp mắt.

Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của anh từ từ mở ra một khe hở, khi nhìn thuốc cảm của trẻ em trên chân mình, lông mày Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, thân hình cao lớn ngồi dậy, mở thuốc cảm trẻ em ra, uống liền hai gói.

Tiếp viên hàng không nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang uống thuốc cảm trẻ em, khóe miệng không khỏi giựt giựt, nhưng, cách anh uống thuốc thật sự rất gợi cảm.

Áo sơ mi bị kéo lên đến nửa cánh tay, yết hầu cuồn cuộn, đường nét cánh tay cầm ly nước thật ưu mỹ, gân xanh khẽ nổi lên.

Nhìn thấy anh uống thuốc xong, ánh mắt Diệp Giai Nhi lại nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ.

Huyên Huyên vỗ vỗ hai cái tay nhỏ bé, như đang nhìn anh hùng: “Chú giỏi quá, thuốc đắng như vậy mà chú cũng không chớp mắt uống hết!”



Cô bé sợ nhất là uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải bị mẹ ép, chú thì khác, không cần mẹ ép.

Đôi môi mỏng cong lên, Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, cơn sốt cao khiến cả người anh càng thêm lười biếng, giọng nói trêu người một cách vừa phải: “Chú là anh hùng sao?”

“Là siêu cấp anh hùng.”

Bế cô bé dậy, để cô bé ngồi lên eo mình, anh hỏi: “Siêu cấp đến thế nào?”

Suy nghĩ hồi lâu, bàn tay nhỏ bé của Huyên Huyên chỉ vào chiếc máy bay: “Cao bằng máy bay, to bằng Ultraman!”

Lồng ngực rung lên, tràn ra những tràng cười trầm thấp, Thẩm Hoài Dương dùng bàn tay to véo véo mặt cô bé.

Suy cho cùng cũng sốt hơi cao, không lâu sau, anh lại nhắm mắt, ngủ thiếp đi, Diệp Giai Nhi bế Huyên Huyên ra khỏi người anh.

Giấc ngủ này, Thẩm Hoài Dương từ lúc lên máy bay cho đến khi máy bay dừng lại đều chưa tỉnh dậy qua.

Cuối cùng, khi máy bay hạ cánh, Diệp Giai Nhi đẩy cánh tay anh mấy lần, mới lay được anh dậy: “Xuống máy bay thôi.”

Đứng dậy, Thẩm Hoài Dương bế lấy Huyên Huyên vào lòng, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, Diệp Giai Nhi muốn bắt taxi, nhưng Huyên Huyên lại ôm Thẩm Hoài Dương không chịu buông ra.

“Chú thật đáng thương, con muốn đi với chú, người của chú nóng quá, như cái bếp lò vậy!”

Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, lên xe, Huyên Huyên cũng ngồi vào, hết cách, Diệp Giai Nhi cũng ngồi vào theo.

Mùa hè ở thành phố S không thể so sánh với mùa hè ở Tân Hải, Tân Hải mưa liên miên, nhưng thành phố S vẫn mặt trời rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play