CHƯƠNG 521

Nhìn thấy cô, cô bé nhỏ vẫy vẫy hai bàn tay trắng nõn mềm mại lao vào lòng cô, hưng phấn mà gọi: “Mẹ.”

Mang giày vào cho cô bé, Diệp Giai Nhi bế cô bé ra khỏi khu vực dành cho trẻ em, nhưng Thẩm Hoài Dương đã đợi sẵn bên ngoài cửa xoay của nhà hàng, bên ngoài cửa, lại mưa rất to, rất to, như trút nước vậy.

Trên đường có rất ít người đi bộ, taxi qua lại đã ngồi chật cứng người, muốn bắt taxi là gần như không thể.

Huyên Huyên kéo cánh tay cô muốn xuống, cô còn tưởng Huyên Huyên muốn đi vệ sinh nên đặt cô bé xuống đất, nào ngờ thân hình nhỏ nhắn của cô bé lại trực tiếp ngồi vào ghế phụ của chiếc ô tô màu đen, còn hưng phấn vẫy tay với cô: “Mẹ ơi, mau lên xe đi.”

Nếu còn đứng ở đây, chỉ e có đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa cũng sẽ không bắt được xe, cuối cùng, cô đã ngồi lên hàng ghế sau.

Huyên Huyên mở CD trong xe, sau đó liền mở phim hoạt hình Gấu Boonie, cô bé xem chăm chú không chớp lấy mắt, thỉnh thoảng còn cười ha hả.

Hai người lớn trong xe thì tương đối im lặng, cả hai đều không lên tiếng.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt tạo thành dòng nước xối xuống cửa kính ô tô, một lúc sau mới đến vào khu dân cư.

Xe không đậu được ở lối lên cầu thang trong khu dân cư, gần nhất thì chỉ có thể đậu ở lối vào bồn hoa, cách đó vẫn còn một đoạn đường.

Anh cởi áo khoác ngoài màu đen, xoay người, đưa cho cô: “Khoác vào đi.”

Diệp Giai Nhi nhìn anh hai cái, không có nhận lấy, mà cởi áo khoác trên người cô ra, bế lấy Huyên Huyên từ ghế phụ, mặc vào cho cô bé.

Sau đó, cô mở cửa xe xuống xe, mưa to tạt vào mặt, lúc cô xuống xe, Thẩm Hoài Dương cũng cùng lúc xuống xe, nắm lấy cổ tay cô, sau đó khoác chiếc áo lên người cô, gói gọn cô và Huyên Huyên thật kỹ rồi mới buông tay.



Môi khẽ mấp máy, Diệp Giai Nhi khách sáo xa cách mà nói: “Cảm ơn.”

Lông mày anh khẽ nhúc nhích, nhưng không nói lời nào, đứng tại đó nhìn cô ôm Huyên Huyên biến mất trong tầm mắt, bàn tay lớn tùy ý quệt đi vệt nước trên mặt, ngồi vào xe.

Nhưng, cơ thể anh đã gần như ướt hết rồi, áo sơ mi cũng thấm hết vào người, lộ ra cơ ngực rắn chắc và vạm vỡ.

Ngay cả quần tây âu phục trên người vẫn còn đang chảy nước, bàn tay to vặn nước trên quần tây âu phục một chút, không có rời đi, thân hình cao lớn tựa vào trên ghế ngồi.

Nhìn chằm chằm vào cửa sổ vẫn còn bật đèn kia, sắc mặt anh thâm trầm, bàn tay to lớn kẹp một điếu thuốc, châm lửa, mắt trái hơi nheo lại vì khói thuốc bốc lên.

Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không tới một lúc, đầu thuốc đã gần như đầy tàn thuốc.

Trong phòng.

Huyên Huyên không có bị ướt chút nào, mà cô cũng chỉ bị ướt nhẹ mà thôi, nhưng chiếc áo khoác màu đen trên người đã ướt sũng.

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Điền Quốc Gia, Huyên Huyên đã buồn ngủ chìm vào giấc ngủ, Diệp Giai Nhi liếc nhìn áo gió hai cái, rồi đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cô bắt đầu giặt áo gió, sau đó giũ sạch.

Chiếc áo gió còn hơi ẩm, cô cầm chiếc áo gió ra ban công treo lên.

Khi trở về phòng, Huyên Huyên đã ngủ rất say, ngày mai thứ bảy cũng không cần đến lớp, như nhớ ra gì đó, cô mở xem ngày trên thiệp cưới, vậy mà lại là ngày mốt.

Cô vội vàng bật máy tính lên đặt vé cho ngày mai nhưng kết quả lại không còn vé, lại tìm tàu cao tốc, nhưng vẫn không có vé, cô chỉ đành đặt vé xe lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play