CHƯƠNG 515

“Phụt…” Quý Hướng Không cười không nhịn được, thật sự cười chết anh ta rồi.

Sau đó, hai người liền đợi trong quán bar, tới lúc muốn rời đi, điện thoại của Quý Hướng Không vang lên, Thẩm Hoài Dương xoay người, nhìn anh ta.

Quý Hướng Không mở miệng, vừa nhận máy, vừa không tiếng động nói ba chữ với anh, Trần Vu Nhất.

“Anh giúp tôi gửi sáu trăm triệu trước, tôi trả anh sau.” Trần Vu Nhất nói.

“Bây giờ là thời kỳ mấu chốt trong đời tôi, để Trần Diễm An biết được, anh cảm thấy tôi còn có thể sống an ổn sao? Lại nói rốt cuộc tại sao anh để tâm đến cô đàn em đó như vậy?” Quý Hướng Không đã cảm thấy cạn lời.

Thẩm Hoài Dương bước tới, bàn tay to trực tiếp cầm đi điện thoại của anh ta: “Nếu anh thật sự muốn gửi, thì để thư ký đáng tin nhất của anh đi gửi.”

Sau đó, điện thoại bị cúp máy, Quý Hướng Không cau mày: “Anh thế này là cho anh ta lựa chọn con đường khác.”

“Nếu anh ta một lòng muốn gửi, anh cho rằng anh có thể cản được anh ta? Con đường của anh không thông, anh ta đương nhiên vẫn sẽ nghĩ tới con đường khác.”

“Vậy nếu cô giáo Diệp một lòng muốn kết hôn thì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Dương cứng đờ, khớp xương siết chặt đến tái nhợt, không lên tiếng, chân dài bước đi, đi thẳng về phía trước, Quý Hướng Không nhún vai, bước theo sau.

Rõ ràng anh chưa từng nghĩ tới khả năng này, không ai sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ ai cả đời, đây là hiện thực, mà không phải truyện cổ tích.

Trong truyện cổ tích đều miêu tả những câu chuyện tình yêu đến chết không phai, mà hiện thực chính là có lẽ sẽ vì đủ loại nguyên nhân, hai người vốn yêu nhau không thể ở bên nhau.

Hoặc như, nếu cô giáo Diệp một lòng một dạ muốn kết hôn, anh lại có thể thế nào?



Đến ngoài nhà trẻ, vừa kịp thời gian học sinh tan học, hai người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cùng nhau, đương nhiên là cảnh đẹp ý vui.

Huyên Huyên như con chim nhỏ, sà thẳng vào lòng Thẩm Hoài Dương, khuôn mặt nhỏ dụi lên quần tây của anh.

Anh khẽ khom người ôm cô nhóc lên, hơi ngẩng cằm, hướng về phía Quý Hướng Không: “Chào chú Quý.”

“Con chào chú Quý.” Huyên Huyên ngoan ngoãn nói.

“Tiểu mỹ nhân, quả nhiên là như khuôn đúc với anh, giống hệt, đến để chú hôn cái nào, quà gặp mặt.” Quý Hướng Không ôm cô nhóc mềm như bông.

“Là váy sao?” Huyên Huyên chớp mắt.

“Thế nào?”

“Lần sau chú có thể tặng màu vàng không, mẹ cứ nói con là heo con, sẽ làm bẩn váy trắng.”

Quý Hướng Không cười, vươn tay búng tách một cái: “OK, yêu cầu của tiểu mỹ nữ tuyệt đối không vấn đề, cậu cả Thẩm, để cô bé làm hoa đồng cho tôi đi.”

“Con còn phải làm hoa đồng cho mẹ, mẹ muốn kết hôn với chú Điền, con chính là hoa đồng.” Huyên Huyên cười mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Chú ơi, chúng ta mau về đi.”

“Đói rồi?”

“Mới không phải đâu, hôm nay mẹ và chú Điền đi mua nhẫn, con phải về xem nhẫn của mẹ, xem là nhẫn của cô giáo lớn hay là nhẫn của mẹ lớn, còn có của ai đẹp hơn!” Cô bé có chút nôn nóng muốn xem.

Lời của cô bé vừa nói ra, mặt Thẩm Hoài Dương hoàn toàn u ám, Quý Hướng Không khẽ cau mày, xem ra cô giáo Diệp quyết tâm rồi.

Người như cô giáo Diệp, một khi quyết tâm, muốn quay đầu, rất khó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play