CHƯƠNG 509

Bàn tay to cầm muỗng của Huyên Huyên lên, Thẩm Hoài Dương múc há cảo, đang chuẩn bị đặt vào miệng, lại vừa khéo Diệp Giai Nhi đi ra, bốn mắt nhìn nhau.

Bắt quả tang, Diệp Giai Nhi khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn động tác của anh, anh có chút ngại ngùng, hầu kết lăn lộn, tay trái ưu nhã chỉnh lại sơ mi màu đen, ánh mắt chuyển sang Huyên Huyên, mặt không đổi sắc, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ thản nhiên: “Há miệng…”

Thấy vậy, mặt Diệp Giai Nhi khẽ giật giật, lúc xoay người, khóe môi lại không nhịn được cong lên, chốc lại lại thu lại.

Đợi tới lúc cô lại ra ngoài, trong tay bưng bát há cảo vừa nấu, không chút khách sáo, cạch một tiếng, đặt trước mặt anh.

Cho anh sao?

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nhướn lên, khoảng thời gian gần đây, cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt, biểu hiện như vậy là lần đầu tiên, quả thực có chút kinh ngạc.

“Cảm ơn, vợ trước…” Anh lên tiếng, giọng trầm khàn, dịu dàng nhìn cô.

Cách xưng hô cô Diệp rõ ràng quá cứng ngắc, về phần bà Thẩm, nếu anh mở miệng gọi, nhất định sẽ lại bị mời ra ngoài.

Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn anh, nói: “Không cần, ăn tối xong thì anh Thẩm có thể rời đi rồi, chúng tôi phải nghỉ ngơi.”

Thẩm Hoài Dương nhướn mày, làm như không nghe thấy, chỉ ưu nhã từ tốn ăn há cảo.

Số học của Huyên Huyên luôn không tốt, thực sự có thể dùng từ mơ hồ để hình dung, Diệp Giai Nhi phụ đạo cô bé làm số học tính bài toán, giọng dịu dàng, sắc mặt nghiêm túc.



Anh lặng lẽ chăm chú nhìn cô dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt nghiêng thanh tú mê người, từ trong ra ngoài tản ra hơi thở chuyên chú, khiến anh nhất thời nhìn đến mất hồn, bỗng động lòng.

Phụ đạo bài tập xong đã là nửa tiếng sau, Diệp Giai Nhi khẽ duỗi cái eo lười biếng, nhìn anh: “Chúng tôi hơi mệt rồi, anh Thẩm không tiễn.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương khẽ cười, cầm áo khoác để trên sofa lên, Diệp Giai Nhi thấy vậy, thở ra một hơi, cho rằng anh muốn rời đi.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi cầm áo khoác lên, anh lại kéo kéo quần tây tinh tế, đặt áo khoác lên người, cứ như vậy dựa vào sofa ngủ.

“Tôi cũng hơi mệt rồi, đừng lên tiếng, để tôi nghỉ ngơi một lát…”

Người này thật sự ngày càng không cần mặt mũi!

Lồng ngực Diệp Giai Nhi hỗn loạn phập phồng, thật muốn cầm nửa bát há cảo còn lại trên bàn hất lên mặt anh.

“Này, anh nên đi rồi, Tân Hải không ít khách sạn năm sao, đủ cho anh ở.” Dưới chân khẽ động, cô đá chân anh.

Nhưng Thẩm Hoài Dương lại như ngủ say, không chút cảm giác nào, mắt im lìm không hề nhúc nhích.

Diệp Giai Nhi còn đang đá, nhưng người đàn ông cứ không phản ứng, Huyên Huyên kéo tay áo cô: “Mẹ, chú mệt rồi, mẹ đừng làm ồn chú nữa, con muốn tắm, mẹ tắm cho con đi, trong giày có đất, dính dáp, không thoải mái.”

Cơn tức nghẹn trong lồng ngực không lên không xuống, Diệp Giai Nhi có chút tức tối lại đá anh hai cái, sau đó dẫn Huyên Huyên về phòng.

Sofa vừa hẹp vừa nhỏ, buổi tối còn hạ nhiệt độ, Thẩm tổng tôn quý lại kiêu ngạo như vậy có thể ở đây bao lâu, cô lại muốn xem xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play