CHƯƠNG 465

Thấy vậy, thím Lý cười cười, bây giờ mối quan hệ của cậu Thẩm và cô chủ nhỏ đã hòa hoãn không ít.

Đi đến phòng bếp, bà ta nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi xổm ở dưới đất dọn dẹp thì vội vàng nói: “Cô Diệp, để tôi dọn dẹp cho.”

“Không sao đâu, để tôi làm, tay của tôi đã bẩn rồi, để một mình tôi bẩn thôi.”

Biết rõ là có mấy lời mình không thể hỏi, nhưng mà thím Lý vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò ở trong lòng, bà ta hỏi: “Tại sao lúc trước cô Diệp với cậu Thẩm lại ly hôn vậy?”

Bà ta thấy hai người rất xứng đôi, với lại có Huyên Huyên, nhìn như một nhà hạnh phúc mỹ mãn, nhưng mà tại sao lại ly hôn?

Nghe vậy, hành động trong tay Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, lập tức khôi phục vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: “Thì cứ ly hôn thôi.”

Thím Lý cũng không hỏi cái gì nữa, bà ta chỉ cảm thấy tiếc cho hai người.

Ở bên này trong phòng khách, Huyên Huyên hoàn toàn không thể yên tĩnh, Thẩm Hoài Dương đang ngồi ở đó phê duyệt tài liệu, thân thể nhỏ bé của bé khẽ cử động liền dạng chân ngồi dựa vào lồng ngực anh, xoay trái xoay phải, còn đút cho anh ăn nho.

Lúc đi ra khỏi phòng, Diệp Giai Nhi liền nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như là hợp đồng của công ty xảy ra vấn đề, anh đen mặt đặt Huyên Huyên lên trên ghế sofa, ánh mắt đảo qua người cô, đôi môi mỏng khẽ động, lời nói trầm thấp lại dịu dàng: “Cô ở lại biệt thự chơi với Huyên Huyên đi, tôi ra ngoài một lát sẽ về.”

Trái tim của Diệp Giai Nhi dao động, giống như là mặt nước bình tĩnh bị ném một cục đá nổi lên gợn sóng lăn tăn, ánh mắt trong trẻo đảo nhìn anh, nhưng mà lại không nói.

Dù anh không mở miệng thì cô cũng sẽ ở đây chơi với Huyên Huyên.



Nhưng mà anh vừa mới nói như vậy lại giống như là người chồng đi ra ngoài dặn dò chuyện gia đình với vợ mình, mối quan hệ và tình cảnh của bọn họ không thích hợp nói ra mấy lời như thế.

Đợi anh đi rồi, Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế sofa thấy Huyên Huyên đang chơi ghép hình, bức tranh là đầu trọc.

“Ai mua cho con vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Là chú đó ạ.” Huyên Huyên vừa gãi cái đầu nhỏ, một cái tay khác thì lại tìm được một mảnh ghép phù hợp từ trong một đống hình ghép: “Mẹ ơi, chú còn nói là ghép hình có thể nâng cao trí tuệ, trí tuệ là cái gì vậy ạ?”

Diệp Giai Nhi cúi người xuống, nhặt mảnh ghép rơi ở dưới đất rồi giải thích: “Trí tuệ chính là có thể trở nên càng thông minh hơn.”

Bừng tĩnh đại ngộ, gật gù cái đầu nhỏ, Huyên Huyên chớp mắt: “Mẹ ơi, có phải là chú cảm thấy con rất ngốc cho nên mới mua trò chơi ghép hình cho con không?”

Khóe miệng giật giật, lúc Diệp Giai Nhi đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa biệt thự bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng mà sau khi nhìn thấy người vào nhà thì trong nháy mắt lông mày của cô nhíu chặt.

Không nghĩ tới là sau khi trôi qua bốn năm, hai người bọn họ gặp nhau một lần nữa lại trong tình huống như thế này.

Huyên Huyên cũng nghiêng cái đầu nhỏ qua, thấy là người bà lần trước đến đây, lông mày vẩy lên, ngọt ngào gọi: “Bà ơi.”

Không trả lời, Tô Tình nhăn chặt hàng lông mày xinh đẹp, biểu cảm lúc nhìn Diệp Giai Nhi lập tức thay đổi, trong lời nói đầu và chán ghét: “Sao cô lại ở đây?”

“Con gái của tôi ở đây, đương nhiên tôi cũng phải ở đây rồi.” Diệp Giai Nhi cũng lạnh lùng nhìn bà ta, không có xúc tốt đẹp gì với bà ta.

“Diệp Giai Nhi, chẳng lẽ cô vẫn còn chấp mê bất ngộ như thế? Bốn năm trước cô không thể ngồi vào vị trí mợ chủ nhà họ Thẩm, bốn năm sau cũng giống như vậy, cô cho rằng dùng đứa nhỏ đến chơi bài tình cảm thì Hoài Dương sẽ mắc lừa hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play