Cơ thể cao lớn, thẳng tắp đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, xuyên qua rèm cửa, Thẩm Hoài Dương từ trên cao nhìn xuống.

Cho dù là xe cộ đông đúc trên đường, hay là người đi đường, đều nhỏ như một con kiến, chứ đừng nói đến hình bóng của cô….

Đợi giấy triệu tập của tòa án?

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một vòng cung mang theo sự châm chọc, cô nghĩ cô sẽ là đối thủ của anh?

Căn hộ chung cư.

Thím Lý có chút bất lực nhìn cô chủ nhỏ ngồi trên sofa, một ngày rồi, không ăn không uống, chỉ ngồi ở đó.

Luôn dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà, nói muốn gọi điện thoại cho mẹ, cầu xin bà, cô bé thật sự rất rất nhớ mẹ!

Bà đã mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến anh Thẩm, bà lại không biết phải làm sao.

“Cô chủ nhỏ, ăn một chút thôi, đã một ngày không ăn cái gì rồi, ăn một chút đi có được không?” Bà nhẹ nhàng dỗ dành.

Sải bước đi vào, thứ mà Thẩm Hoài Dương nhìn thấy chính là cảnh tượng này, cơ thể bé nhỏ kia cuộn tròn trên sofa, không có ý định nhúc nhích.

Nhìn dáng người cao lớn, tôn quý kia, thím Lý cuối cùng giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Anh Thẩm, cô chủ nhỏ một ngày rồi chưa ăn gì.”



Chiếc cằm kiêu ngạo khẽ gật, Thẩm Hoài Dương đưa tay ra, giọng nói hờ hững: “Đưa cho tôi.”

Thím Lý vội vàng đưa bát cơm cho anh, cơ thể di chuyển, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh Huyên Huyên, xúc một thìa, khuôn mặt góc cạnh xen lẫn sự dịu dàng: “Há miệng.”

Vừa nhìn thấy anh, sự kháng cự của Huyên Huyên càng thêm kịch liệt, xoay người đi, quay lưng về phía anh.

Đồ khốn nạn! Quỷ đáng ghét! Không cho cô bé gặp mẹ! Đồ lừa đảo!

Đứng dậy, Thẩm Hoài Dương lại đổi cách khác, ngồi đối diện với cô bé, kiên nhẫn: “Há miệng….”

Đôi mắt Huyên Huyên đỏ hoe, giống như một con thỏ đáng thương, chỉ cảm thấy anh thật đáng ghét, hai bàn tay nhỏ bé đánh loạn xạ, chỉ nghe thấy “bang….” một tiếng, chiếc bát rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Mà cháo nóng hổi trong bát, tất cả đều đổ lên cánh tay Thẩm Hoài Dương, còn có chiếc quần âu thẳng thớm, thậm chí còn có áo… Cháo là thím Lý vừa nấu, vẫn còn đang bốc khói, gần như cánh tay của Thẩm Hoài Dương lập tức vì bị bỏng là đỏ lên.

Thím Lý hốt hoảng, vội vàng chạy đến: “Anh Thẩm, khăn!”

Huyên Huyên cũng biết mình đã gây họa, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong một góc sofa, không dám nhìn Thẩm Hoài Dương.

Bàn tay nhận lấy khăn lông, nhưng việc đầu tiên là Thẩm Hoài Dương làm không phải là lau sạch cháo trên người mình, mà vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang cuộn tròn trong một góc sofa đến chỗ sạch sẽ, không hề tức giận, giọng nói mặc dù trầm thấp, nhưng vẫn dịu dàng: “Có bị bỏng chỗ nào không?”

Cứ nghĩ sẽ bị đánh, Huyên Huyên bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, lúc này nghe thấy lời nói của anh, lông mi dài cong vút khẽ run lên, sau đó cẩn thận hé mắt ra, nhìn trộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play