Lúc đó, cô cho rằng anh thật sự tin tưởng những lý do thoái thác, những lời nói dối được thêu dệt lên của cô, nên mới không chút nghi ngờ về thân phận của Huyên Huyên, nhưng không ngờ, anh đã sớm biết đến sự tồn tại của Huyên Huyên, nên mới bình tĩnh như vậy!

“Lần đầu tiên gặp nhau, đương nhiên không muốn dọa con bé, cũng không muốn khiến cô Diệp sợ hãi đưa con bé cao chạy xa bay, vì vậy, định dần dần xây dựng tình cảm với con bé, chỉ là, cô Diệp lại không cho tôi cơ hội này, tôi chỉ có thể tự tạo cơ hội cho mình….”

Anh nhướng mày, giọng nói trầm thấp, sự chú ý vẫn dừng lại, xoắn xuýt, xoay quanh câu nói lúc nãy của cô.

Cho dù đối tượng không phải là anh Thẩm cũng sẽ có cảm giác… Lời nói thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, chỉ khiến anh muốn hôn lên hôn lên đôi môi nhỏ nhắn rất đáng ghét và vô cùng quyến rũ kia.

Nhưng, có cảm giác, anh cười khẩy, rốt cuộc cô đã từng thử với người đàn ông nào, lẽ nào, cảm giác mang đến còn mãnh liệt hơn anh mang đến?

“Cho dù như vậy, quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên vẫn thuộc về tôi, anh tự ý đưa Huyên Huyên đi như vậy, không cho phép tôi gặp Huyên Huyên, là đang giữ người trái phép!”

Nghe thấy vây, khóe miệng Thẩm Hoài Dương nhếch lên, trầm giọng nói ra một câu: “Bốn năm không gặp, tôi muốn ở một mình với con gái tôi, không muốn bị bất kỳ ai làm phiền, như vậy cũng xem là giam giữ trái phép?”

“Vậy thì được, cái được gọi là ở một mình trong miệng của anh là bao lâu, ba ngày, năm ngày, một tuần, nửa tháng, dù sao cũng là có kỳ hạn, anh nói cho tôi biết, lúc nào tôi đến đón Huyên Huyên.”

Hít thật sâu, Diệp Giai Nhi lại kìm ném cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng kia lại, để bản thân được giữ được sự bình tĩnh.

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nheo lại, nhếch khóe miệng, tùy ý nói: “Cứ ở một mình với nhau bốn năm trước, bốn năm sau, quyền nuôi dưỡng, đến lúc đó rồi nói…”

Anh đang trả lời lấy lệ với cô!



Anh không hề có ý muốn trả lại Huyên Huyên, cơn tức giận kia lại không thể kiềm nén được nữa, cuồn cuộn lên, Diệp Giai Nhi tức đến mức không thể thở nổi: “Thẩm Hoài Dương, cái tên khốn nạn nhà anh! Đồ khốn nạn!”

Trán hơi giật giật, rõ ràng, những lời lẽ bẩn thỉu mà con gái anh nói đều là học theo người phụ nữ này.

Lời mắng chửi người khác của hai mẹ con thật sự giống hệt nhau.

“Tôi phải đi đến đồn cảnh sát để tố cáo anh giam giữ trẻ em!”

“Cô Diệp cứ tự nhiên, tôi cũng nên đi đến tòa án một chuyến, yêu cầu thay đổi quyền nuôi dưỡng đứa bé…” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ.

“Quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên thuộc về tôi! Đây là điều kiện trong thỏa thuận lúc đầu, là anh đã đồng ý với tôi, anh không thể nuốt lời!” Cảm xúc của Diệp Giai Nhi đã không kiềm chế được mà trở nên kích động!

“Cô Diệp có bản thỏa thuận sao? Có chữ ký của tôi không, hả?”

Cuối cùng, chút lửa tức giận trong lòng cô cũng bị khơi dậy, nghiến răng: “Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!”

“Tất cả doanh nhân đều xấu xa, câu này là cô Diệp tặng cho tôi, tôi không có gì phải xấu hổ khi nhận lời khen này, đây cũng xem như là một bài học sinh động cho cô Diệp…”

Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô, đôi lông mày đẹp nhướng lên, đôi mắt nheo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play