Thì ra đàn ông cũng có thể diện màu tím sao trưởng thành, quyến rũ và lịch lãm đến thế.

Trợ lý Trần gõ cửa phòng làm việc, sau khi nghe thấy âm thanh liền đẩy cửa bước vào, giao kết quả kiểm tra: “Tổng giám đốc.”

Cánh tay dài với qua bàn làm việc, Thẩm Hoài Dương đón lấy chiếc túi da đã được niêm phong, mở nó ra, tay lật lật.

Lật thẳng đến trang kết quả, ánh mắt anh quét qua kết quả giám định, sau đó đặt kết quả giám định sang một bên, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không chút dao động, không có một chút cảm xúc nào. Nhưng đôi môi mỏng hơi mím lại đã phơi bày những cảm xúc thực sự trong lòng anh.

Tuy nhiên anh không ngạc nhiên, vì kết quả như vậy là điều trong dự liệu của anh, anh đã đoán trước được điều đó.

Ngay cả khi không làm kiểm định quan hệ cha con, anh cũng chắc chắn 100% rằng con bé tuyệt đối là con gái anh!

Tuy nhiên, mục đích của cái giám định quan hệ cha con này là để chặn miệng của người phụ nữ kia và khiến cô ấy không thể nói lời nào.

Con gái của anh trai cô ấy. À, thế mà cô ấy có thể nghĩ ra những lời như vậy …

Trong lúc vô tình, ánh mắt của trợ lý Trần quét tới chỗ kết quả giám định, trên đó có viết rõ ràng vài chữ lớn: Sau khi giám định, quan hệ của hai người là quan hệ cha con.

Quan hệ cha con?

Nếu nói vậy, con của tổng giám đốc là con gái à?

Chẳng qua là, nhìn thấy kết quả như vậy, tại sao tổng giám đốc lại không có phản ứng gì?

Ánh mắt hơi ngước lên, Thẩm Hoài Dương nhìn thấy ánh mắt của trợ lý Trần, thân thể dựa vào lưng ghế da, đôi mày tuấn tú khẽ nhướng lên: “Cậu tò mò à?”



Không ngờ bị bắt tại trận, trợ lý Trần hơi lúng túng ho khan một tiếng: “Hơi hơi”.

Môi mím lại, Thẩm Hoài Dương dường như đang có tâm trạng tốt, cười nhẹ.

Thấy tổng giám đốc tâm trạng tốt như vậy, trợ lý Trần cười tủm tỉm, nhân cơ hội hỏi: “Tổng giám đốc, cô bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Thẩm Hoài Dương cầm cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm, dùng đôi tay mảnh mai tuỳ ý lật tài liệu, đôi môi mỏng nhếch lên nói: “Ba tuổi lẻ năm tháng.”

“Nhỏ hơn con tôi một tuổi.” – Trợ lý Trần cười.

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hoài Dương rời khỏi tài liệu: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe trợ lý Trần nói về chuyện gia đình của mình, cũng là con gái à?”

Trợ lý Trần đáp: “Vâng, con gái.”

Anh lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm thốt ra từ đôi môi mỏng: “Con gái thì rất tốt..”

“Tại sao?” – Trợ lý Trần hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng tổng giám đốc sẽ thích con trai, nhưng không ngờ lại thích con gái.

Bóng dáng cục bông nhỏ nhắn hiện ra trước mắt anh, nghĩ đến cảm giác mềm mại của cái ôm ấy, còn cả khuôn mặt hồng hồng như quả táo, trái tim của Thẩm Hoài Dương liền mềm nhũn ra, giọng nói trầm ấm pha chút mềm mại: “Con gái…dễ thương…còn con trai thì nghịch quá.”

Nở nụ cười, trợ lý Trần không ngờ lại là lý do như vậy: “Thật ra, con gái cũng nghịch lắm.”

Con gái anh còn nghịch hơn cả con trai, chưa bao giờ cho người ta yên tâm một phút giây nào.

Chân mày đẹp trai nhướng lên, Thẩm Hoài Dương giật giật khóe miệng, lời nói thốt ra rất tự nhiên: “Dù sao đi nữa, thì cũng dễ thương hơn con trai nhiều …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play