Tô Tình đang nghe điện thoại thì thấy hai cậu con trai bước vào, bà cúp máy, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.

“Mẹ, cô của con đính hôn rồi à? Chuyện khi nào vậy?”

Thẩm Trạch Hy vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt cẩn thận quét qua anh trai đứng bên cạnh, cậu ta có chút không dám nhìn biểu cảm của anh trai mình.

Thẩm Hoài Dương lại cứng đờ sững sờ đứng tại chỗ cũ, gương mặt đẹp trai u ám, đôi môi mím lại, trong mắt cuộn trào sóng lớn, trên mu bàn tay đang cầm tài liệu nổi gân…

“Đính hôn hai ngày trước.” Tô Tình cau mày, trong lời nói mang theo vài phần bất mãn cùng khiển trách: “Đều là người một nhà, ngay cả đính hôn mà cũng không nói tiếng nào, thật là!”

“Mẹ, cô có nói gì nữa không?” Thẩm Trạch Hy thăm dò, lẽ nào cô không nhắc đến anh cả sao?

Tô Tình gật đầu: “Nói rồi, hai ngày nữa sẽ dẫn chồng chưa cưới về nhà.”

Bàn tay to bóp mạnh tập tài liệu, nhưng vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương đã trở lại bình thường, áo khoác phất phơ, người đã đi về phía trước.

“Hoài Dương, con đi đâu vậy?” Tô Tình nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lẽ nào thằng bé vẫn chưa quên Thẩm Hải Băng sao?

Dừng lại, anh xoay người nhướng mày: “Đi vệ sinh.”



Quan sát kỹ vẻ mặt của anh, sau đó Tô Tình lại nói: “Cô của con bảo mẹ chuyển lời cho con, nói là con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc ổn định lại rồi.”

Thẩm Hoài Dương vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc thực sự trong đó, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Mẹ, con đi vệ sinh trước.”

Chân dài vừa bước vào nhà vệ sinh, anh đấm mạnh vào mặt đá cẩm thạch trên kệ bồn rửa tay, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, chế giễu cười lạnh.

Thẩm Hải Băng, cô giỏi lắm!

Bàn tay to lớn đã bầm tím lấy điện thoại ra, Thẩm Hoài Dương nở nụ cười lạnh lùng đó, bấm dãy số mà anh đã ghi nhớ trong lòng từ lâu, gọi đi.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Đang bận?

Nheo mắt, Thẩm Hoài Dương tùy tiện ném điện thoại lên bồn rửa mặt bên cạnh, sau đó dựa vào tường châm một điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi.

Thuốc lá lượn lờ trong cổ họng, liên tục cho đến khi nó xâm nhập vào các cơ quan nội tạng.

Làm sao anh có thể không biết cô ấy cố ý cúp điện thoại, mà không phải là đang bận!



Anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo và trang nhã từ trong túi quần âu, anh liếc nhìn nó, tốn công vô ích, sau đó anh lại ném chiếc nhẫn kim cương vào thùng rác!

Nhẫn kim cương bị ném vào thùng rác cũng không phát ra âm thanh gì, giống như khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này, bình tĩnh không gợn sóng.

Thẩm Hải Băng đã làm được chuyện này thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết cô…

Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tô Tình mỉm cười: “Hoài Dương, con gái của chủ tịch thành phố đã về nước rồi, mẹ đã gặp qua mấy lần, có giáo dưỡng, hơn nữa lại còn xinh đẹp như hoa ấy, ngày mai con dành chút thời gian đi gặp xem sao, sau đó liền quyết định chuyện hôn nhân này đi.”

Thẩm Hoài Dương lật xem tài liệu, không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng, không có thời gian.”

“Ông bà ngoại con đã gặp con gái của chủ tịch thành phố rồi, tóm lại là vô cùng hài lòng, thời gian thì chỉ cần tranh thủ một chút là có thôi, ngày mai con bớt chút thời gian đi gặp một lúc, sau đó liền đính hôn.”

Tô Tình tự mình sắp xếp, cười nói.

“Còn nữa, ông ngoại của con nói rồi, nếu như con không đi thì trói con vào lôi đi, cuộc hôn nhân này đã chắc chắn rồi, hai ngày nữa ông ấy sẽ tới, đích thân giải quyết chuyện cưới xin của con. Con cũng biết đấy, ông ngoại của con trước nay luôn nói một là một, hai là hai, chỉ

cần là chuyện ông ấy đã quyết định thì ai cũng không có cách nào. Con vẫn nên chuẩn bị sẵn đi, con vừa đính hôn, cộng thêm không lâu nữa cô của con cũng kết hôn, đó là song hỷ lâm môn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play