Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người hai người, Thẩm Hoài Dương hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hai người, nhưng lại không vạch trần, mà xoay người, lạnh giọng phân phó gì đó với những người phía sau.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi và Thẩm Trạch Hy nhìn nhau, không hẹn mà cùng cau mày lại.

Huyên Huyên khá thích ăn cá, cho nên Diệp Giai Nhi chọn một quán ăn, đặc sắc của quán này chính là cá.

Bước vào quán ăn, Diệp Giai Nhi ôm lấy Huyên Huyên trong lòng Thẩm Trạch Hy, nói: “Mọi người ngồi trước đi, tôi dẫn Huyên Huyên đến nhà vệ sinh.”

Thẩm Trạch Hy đáp một tiếng, mà Thẩm Hoài Dương đã nhấc đôi chân dài, đi về phía phòng bao.

Trong nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi rửa tay cho Tiểu Huyên Huyên, sau đó dặn dò cô bé: “Lát nữa ở trước mặt chú vào sau đó, không thể gọi mẹ là mẹ, phải gọi là cô, biết không?”

“Tại sao phải gọi mẹ là cô?” Huyên Huyên nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu nỗi, chỉ cảm thấy kỳ quái.

“Đợi quay lại rồi, mẹ lại giải thích với Huyên Huyên, bây giờ, Huyên Huyên nghe lời mẹ trước, được không?”

Huyên Huyên gật đầu, giọng non nớt, lại trả lời rất nghiêm túc: “Con biết rồi.”

Như nghĩ tới gì đó, cô vừa chỉnh lại quần áo cho Huyên Huyên, vừa tò mò hỏi: “Lúc nãy tại sao không để chú vào sau ôm?”

Huyên Huyên liếm đôi môi vẫn còn chút ngọt, khịt mũi, thân thể nhỏ bé run run, như cực kỳ lạnh: “Không thích chú ấy, chú ấy rất lạnh, hơn nữa, còn không đẹp trai bằng chú đầu tiên!”

Thế giới của trẻ con và thế giới của người lớn không giống nhau lắm.

Tất cả mọi chuyện mà trẻ con thích đều tràn đầy vui vẻ, sức sống, thậm chí, trẻ con sẽ thích người mặc quần áo màu sáng.



Cho nên, dù Thẩm Hoài Dương ưu nhã, tràn đầy sức hấp dẫn đàn ông thành thục, nhưng mà, ăn mặc âm trầm, còn có sắc mặt lạnh nhạt, quả thực không khơi gợi nỗi sự yêu thích của trẻ con.

Vươn tay khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi vẫn có chút không yên tâm hỏi: “Lời nói vừa rồi của mẹ con đã nhớ chưa? Đến đây, Huyên Huyên lặp lại lần nữa cho mẹ nghe.”

“Dạ…chính là…không thể kêu mẹ là mẹ…phải gọi mẹ là cô.” Huyên Huyên nói như luyện khẩu lệnh, nhưng ý trong lời nói, cô bé hiểu.

“Thật ngoan.” Hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng hào đó, cô ôm Huyên Huyên ra khỏi nhà vệ sinh.

Thức ăn vẫn chưa gọi, Diệp Giai Nhi gọi ba món, đều là món Huyên Huyên thích ăn, sau đó, bèn đưa thức ăn cho Thẩm Trạch Hy.

Nhìn hành động của cô, ánh mắt Thẩm Hoài Dương hoàn toàn trở nên âm trầm, trong đó thầm lộ ra xao động, không ai biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.

Tiếp đó, lại gọi vài món, giây lát sau, thức ăn tục tục bưng lên.

Thẩm Trạch Hy không ăn mấy, luôn lựa xương cá cho Huyên Huyên, cười ngọt ngào, Huyên Huyên cầm đũa lên, gắp miếng thịt cá đưa cho anh ta: “Chú đẹp trai cũng ăn đi!”

Chỉ ở chung một ngày, Thẩm Trạch Hy lại yêu thích nói không ra lời với cô nhóc này.

Dù là một cô bé, hơn nữa còn nhỏ như vậy, lại không khóc không làm loạn, vấp ngã, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại đứng dậy.

Anh ta mở miệng, ăn miếng cá ấy, còn không quên khen tặng: “Thật ngon.”

Xoay người, Huyên Huyên lại gắp đũa cá, cánh tay nhỏ vươn thẳng ra, đưa cho Diệp Giai Nhi: “Cô ơi.”

Cách hơi xa, khuôn mặt nhỏ của cô nhóc lúc này cũng khẽ đỏ lên, Diệp Giai Nhi hơi đứng dậy, cũng ngậm miếng cá ấy vào miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play