Team có up sai từ 390- 395, mình đã sửa, mong các bạn thông cảm ạ!

Mà Tô Tình thì đang uống nước ấm, nhìn thấy Thẩm Trạch Hy, mở miệng cười nói: “Xuống đúng lúc đó, đến ăn sáng nè.”

“Mẹ, con có hẹn trước rồi, sáng nay không ăn.”

“Cho dù có hẹn thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy, ít nhất cũng phải ăn chút gì.”

Vẫn lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Trạch Hy rơi vào bóng dáng người nọ: “Anh, hôm nay anh không cần phải đến công ty hả?”

Lật lật tờ báo ở trong tay, ánh mắt thâm trầm của Thẩm Hoài Dương như có điều suy nghĩ mà quét qua người anh ta, trong đó còn mang theo thâm ý.

Chỉ là Thẩm Trạch Hy không nhận ra, chỉ nói tạm biệt với hai người rồi sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm.

Lúc đến Vĩnh Hòa Đại Vương đã là nửa tiếng đồng hồ sau, đẩy cửa tiệm ra, Thẩm Trạch Hy bước vào, vừa nhìn liền thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Ngay lập tức, gương mặt tuấn mỹ của anh ta liền nở nụ cười, chỉ là trong lúc vô tình ánh mắt liếc nhìn cô bé đáng yêu đang uống sữa đậu nành thì giật mình.

Trong lòng của anh ta đã có suy đoán, đó chắc là con của cô và anh trai mình.

Một lúc sau, Thẩm Trạch Hy kéo suy nghĩ trở về, bước qua ngồi xuống đối diện Diệp Giai Nhi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô bé.

Cô bé rất xinh đẹp, hoàn toàn di truyền ưu điểm của hai người bọn họ.

Diệp Giai Nhi cũng gọi một ly sữa đậu nành cho Thẩm Trạch Hy, để ý ánh mắt của anh ta đang rơi ở trên người Huyên Huyên, cô chậm rãi mở miệng nói.



“Trạch Hy, tôi hi vọng là cậu sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai ở nhà họ Thẩm, con bé là do tôi đã nuôi lớn từ nhỏ, bây giờ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tôi không thể chịu được việc bất cứ ai đưa con bé đi, cậu có hiểu chưa?”

Cổ họng chuyển động lên xuống, Thẩm Trạch Hy gật đầu, ba năm trước, trong lòng anh ta hiểu rất rõ nỗi khổ của cô.

Chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên anh ta mới có thể đau lòng vì cô.

“Chị không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không nói cho anh trai biết, đương nhiên cũng không nói cho mẹ tôi biết, chỉ là giấy không thể gói được lửa, với lại thành phố S cũng chỉ có bấy nhiêu, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện ra.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Huyên Huyên về Tân Hải.” Đây là quyết định mà cô đã sớm đưa ra ở trong lòng.

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhăn mày lại: “Vì để tránh anh tôi?”

“Có một phần, một phần khác là thành phố đó tương đối thích hợp với tôi và Huyên Huyên, từ nhỏ Huyên Huyên cũng lớn lên ở đó, cô bé thích hợp với hoàn cảnh ở đó hơn.”

Huyên Huyên còn nhỏ, đương nhiên không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch Hy: “Mẹ ơi, chú này rất đẹp trai.”

Cặp mắt đào hoa cong lên, Thẩm Trạch Hy hơi cúi người xuống ôm Huyên Huyên vào trong ngực, trái tim mềm nhũn chậc chậc tán thưởng, tay lại sờ lên gương mặt mịn màng bóng loáng giống như trứng gà lột: “Người đẹp nhỏ, cháu cũng rất đáng yêu.”

Bật cười khanh khách, Huyên Huyên cũng không sợ người lạ, ngồi ở trong ngực Thẩm Trạch Hy mà uống sữa đậu nành.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến cổ thành lâu đi.” Diệp Giai Nhi đứng dậy, cô nói.

Sau đó liền đi đến cổ thành lâu, Thẩm Trạch Hy vốn rất thích trẻ con, chỉ một lát sau là đã có thể hòa hợp với Huyên Huyên, đi ở bên cạnh chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play