Bởi vì chồng cô đang thân mật với người thứ ba, không có thời gian để ý đến cô. Hơn nữa vào lúc này, cô chính là kẻ giết người trong mắt anh, là kẻ giết người đã hại người phụ nữ anh yêu ra nông nỗi này!

Cô cuộn tròn người lại, cơ thể không ngừng run rẩy, vùi mặt mình vào đầu gối.

Mặc dù không muốn nhìn thấy Thẩm Hải Băng, nhưng thấy cô ta còn sống, cô cũng rất vui.

Bởi vì nếu cô ta xảy ra chuyện thì mọi người nhất định sẽ cho rằng Thẩm Hải Băng đã chết trong tay cô. Nếu cô không buông tay, Thẩm Hải Băng sẽ không chết.

Ít nhất, bây giờ cô ta vẫn còn sống, sự khiển trách và áy náy kia cũng biến mất…

Đột nhiên, ở bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, Diệp Giai Nhi căn răng đưa lưng về phía hai người, cô đưa tay chạm vào phần bụng đang nhô lên…

Nhưng mà, sẽ không ai chú ý đến cô đang thu mình trong góc, cũng sẽ không bao giờ có…

Trong hang động vô cùng yên tĩnh, những lời nói thỉnh thoảng phát ra cũng là của Thẩm Hải Băng và Thẩm Hoài Dương.

Còn Diệp Giai Nhi chỉ giữ im lặng, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thầm nhủ trong lòng rằng đứa bé sẽ không sao đâu…

Cô cố gắng và kiên trì lâu như vậy cũng chỉ vì đứa con trong bụng, lúc này sao bé con có thể rời bỏ cô được?

Mặc dù cách một lúc sẽ truyền tới một cơn đau, nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đựng!

Lúc này, Thẩm Hải Băng còn chưa biết mặt của mình đã biến thành dạng gì, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cuộn mình trong vòng tay anh, ý thức trở nên mông lung.

Tuy là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hơn nữa lúc này còn ở trên núi, nhiệt độ càng lạnh hơn.

Tình trạng thể chất của Thẩm Hải Băng không tốt, nếu cô ta mà ngất xỉu thì tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn.



Vì vậy, Thẩm Hoài Dương luôn nói chuyện với cô ta, để cô ta trả lời, giữ cho cô ta tỉnh táo…

Diệp Giai Nhi cắn môi, đè nén sự chua xót trong lòng, sau đó nâng mắt nhìn anh.

Cô nghĩ, có một chuyện cô cần phải nói rõ và cũng vì để bào chữa cho mình, ngay cả khi quay về phải đối mặt với việc ly hôn.

Cuối cùng, cô cũng phải biện minh cho bản thân một lần… Anh đang nói chuyện với Thẩm Hải Băng, cũng không nhìn cô lấy một lần.

Tình trạng của Thẩm Hải Băng lúc này rất nghiêm trọng, quả thực không thích hợp để nói chuyện khác.

Nhưng có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng cô có thể giải thích cho anh… Bàn tay rủ xuống bên hông chậm rãi siết chặt, cô giãy giụa, do dự, rối rắm. Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô mới chậm rãi mở miệng: “Tôi…”

Nhưng còn chưa kịp nói xong hết câu thì Thẩm Hải Băng lại nôn khan, hai tay ôm má, đau đớn khóc thét lên, trông có vẻ vô cùng khó chịu.

Cô không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, trong tình huống khẩn cấp này, cô không thể nói tiếp được nữa.

Ánh mắt anh hờ hững quét qua người cô, nghe thấy tiếng ho nhẹ, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trở nên nặng nề, nhưng lúc nhìn Thẩm Hải Băng thì lại vô cùng dịu dàng.

Nuốt hết những lời định nói ra vào trong bụng, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài hang động.

Mưa vẫn đang rơi, cho dù đang ngồi trong hang động những vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa.

Không biết đã qua bao lâu, chẳng biết là hai hay là ba tiếng đồng hồ, tiếng bước chân dần dần tiến lại gần đây.

Thẩm Hoài Dương nhíu mày, thân hình thon dài đứng dậy ôm Thẩm Hải Băng đã bất tỉnh vào lòng, sau đó bước ra khỏi hang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play