Thẩm Hải Băng đi theo sau, đi qua bên cạnh Diệp Giai Nhi, nụ cười trên khóe miệng cô ta đẹp đến mức không thể nói nên lời, trên người tỏa ra mùi hương khiến người khác mê mẩn, rất nhẹ nhàng… Chỉ là, tối qua cô mới đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ đã nóng lòng muốn ngủ với nhau như vậy sao?

Cô cứ nghĩ là sức chịu đựng của mình đã đủ lớn rồi, có thể chịu đựng được, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đầu óc vẫn trống rỗng.

Lẽ nào, tối qua bọn họ đã ngủ với nhau?

Trong đầu vẫn luôn trăn trở, Diệp Giai Nhi thở hổn hển, nghiến răng, rất lâu sau mới dần bình tĩnh lại, ngồi trên sofa, trong tay cầm một cốc nước ấm, để làm ấm tay chân của mình.

Những lời như thế một khi nói ra, chứng minh mối quan hệ giữa hai người chỉ là hữu danh vô thực, cho dù tối hôm qua hai người họ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô, hoàn toàn không liên quan.

Uống từng ngụm nước ấm, nhưng tay cô lại luôn run rẩy, run rẩy… Đi du lịch tuần trăng mật?

Đây chỉ sợ là tuần trăng mật của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng, cũng tốt, vừa bắt đầu đã không có mong đợi, lúc này rõ ràng cũng sẽ không quá thất vọng.

Nhưng, trái tim lại đau đến mức tê liệt, rất đau, cô ngồi trên sô pha rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối hai người vẫn chưa trở về, có lẽ là một tiếng, hai tiếng, hay ba tiếng… Tình cảm luôn là như vậy, lúc bản thân bạn lựa chọn con đường kia, đã không còn đường để quay lại, trừ khi, bạn có thể giải phóng bản thân mình….

Nếu như, không thể hoàn toàn giải phóng bản thân mình, vậy thì thứ mà cô sắp phải đối mặt chính là sự đau khổ vô bờ.

Rất lâu sau, Diệp Giai Nhi mới đứng dậy, đi ra khỏi biệt thự, lúc này trời đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, chiếu rọi xuống hoa cỏ xung quanh càng thêm tươi đẹp.

Hương hoa phảng phất trong không khí, chan chứa, hương thơm thoang thoảng rất nhẹ, thơm dịu như vậy, nhưng cô lại không chút hứng thú.

Chiếc xe màu đen đỗ bên ngoài biệt thự đã biến mất, rất rõ ràng, hai người đã cùng nhau rời đi.



Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, dịu dàng, nhưng giây phút này Diệp Giai Nhi lại cảm thấy rất chói mắt, thận chí đâm vào mắt cô đến mức có chút đau.

Thời gian ngày càng dài, trong lòng Diệp Giai Nhi cũng dần bình tĩnh lại, mặc dù tràn ngập vết thương, nhưng vẫn có thể hít thở.

Hôm nay, đã ba ngày kể từ sáng ngày hôm đó hai người cùng nhau rời đi.

Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng, sống cùng trong một căn biệt thự, ba ngày nay cô chưa từng gặp hai người một lần nào.

Cho dù là sáng sớm, hay là tối muộn, chưa từng gặp qua hai người bọn họ.

Lẽ nào, mấy ngày nay hai người họ vẫn luôn ngủ cùng với nhau.

Trong lòng luôn không thể khống chế được là suy đoán như vậy, mặc dù trong lòng cô đã hoàn toàn không thể khống chế được.

Cô biết rất rõ, không thể tiếp tục như vậy, nếu không, chỉ sẽ khiến bản thân mình càng lún sâu vào, cuối cùng không thể tự giải thoát.

Mấy ngày nay, biểu hiện của anh đã rất rõ ràng, trong lòng anh chỉ yêu Thẩm Hải Băng, điều này đã không cần nghi ngờ.

Không phải cô không tranh giành cuộc hôn nhân này, mà trong lòng anh lại yêu người khác, khi mà trái tim của người đàn ông không thuộc về bạn, muốn một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thì có tác dụng gì?

Cô cũng không thể ngày một sa sút như vậy, trong lòng anh đã không có cô, sao có thể quay đầu lại nhìn cô chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play