Con người sao có thể mâu thuẫn như vậy chứ….

Nhưng lý trí của cô vẫn luôn biết rất rõ, hôn nhân ba người lặp đi lặp lại như thế này không phải là thứ mà cô muốn… ….

Thẩm Hải Băng đi theo sau Thẩm Hoài Dương, chân của anh rất dài, cộng thêm bước đi cũng rất rộng, cô ta muốn đuổi theo, cũng tốn chút sức lực, vì vậy chỉ có thể chạy bước nhỏ theo sau.

Bước chân của cô ta vội vã, thỉnh thoảng còn đạp lên cành cây phát ra tiếng, nhưng từ đầu đến cuối anh đều giống như không nghe thấy, bước chân như bay, bước bước lớn đi về phía trước.

Cơ thể vừa mới khôi phục lại chưa được bao lâu, sau một lúc, cô ta cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bước chân cũng chậm lại.

Ánh mắt rơi trên bóng lưng thẳng tắp của anh, Thẩm Hải Băng có chút thất thần, cô ta nhớ đến lúc nãy ở trong phòng khách, cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Giai Nhi.

Cho dù là từ trong lời nói của Diệp Giai Nhi hay là trên khuôn mặt, cô ta đều có thể nhìn ra, cô không nói những lời không thật lòng, mà thật sự có ý định ly hôn.

Nhưng, Hoài Dương lại không đồng ý… Nói như cách nói của Diệp Giai Nhi, hôn nhân giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, người mà Hoài Dương yêu là cô ta, bây giờ nhắc đến chuyện ly hôn, anh không nên có biểu hiện như vậy không phải sao?

Vậy thì rất rõ ràng, anh không muốn ly hôn với Diệp Giai Nhi, đó là từ tận đáy lòng.

Mà lý do chỉ có một, anh có thiện cảm với Diệp Giai Nhi, quen với việc hai người đã sống chung với nhau, hoặc, đã dần thích cô… Những suy nghĩ này xuất hiện trong lòng cô ta chắc chắn sẽ không sai, mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này, những thứ nên cắt đứt phải cắt đứt.

Sau khi đi về phía trước một lúc rất lâu, Thẩm Hải Băng nhìn thấy anh ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh hồ, vẻ mặt u ám, phức tạp, lạnh lùng, giống như bao phủ một tầng băng mỏng, đoán không được, nhìn không thấu.



Yên lặng đi qua, cô ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, cũng không nói gì, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chỉ góc áo của hai người đều có thể chạm vào nhau.

Ban đêm lạnh lẽo, bất luận là gió đang thổi qua hay là khí hậu xông thẳng vào mặt, đều khiến người ta cảm thấy lạnh đến mức không chịu được mà phải rụt vai lại.

Nhưng, ánh trăng sáng trong, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống, rất yên tĩnh.

Giữa hai người, không ai lên tiếng, bầu không khí từ đầu đến cuối đều trong trạng thái yên tĩnh, rất lâu sau, Thẩm Hải Băng mới lên tiếng: “Cậu có biết tại sao ngày hôm đó tôi lại bị ngã từ trên cầu thang xuống không?”

Đôi mắt khẽ động, giọng nói của Thẩm Hoài An vô cùng lạnh nhạt, không chút nhấp nhô: “Tại sao?”

“Ngày hôm đó, Giai Nhi và chị dâu xảy ra một chút xung đột, không thể phủ nhận, chủ đề của cuộc mâu thuẫn là do chị dâu nhắc đến, nhưng Giai Nhi đẩy chị dâu là thật, nếu không, tôi cũng sẽ không bị ngã xuống.” Thẩm Hải Băng nói như vậy, cô ta không ngờ đến, bản thân mình bây giờ lại trở nên hèn hạ như vậy.

Đôi mắt lập tức trở nên u ám, anh thờ ơ trả lời: “Đã qua rồi thì không cần thiết phải nhắc đến.”

Câu nói này khiến trái tim Thẩm Hải Băng lập tức bị níu chặt lại, chuyện như thế này, anh lại dùng một câu thờ ơ như vậy để cho qua.

Cô ta cho rằng anh sẽ chất vấn sự thật ngày hôm đó, sẽ điều tra nguyên nhân của sự việc, dù sao người mà Diệp Giai Nhi đẩy là mẹ ruột của anh!

Điều này chứng tỏ, anh có một sự tin tưởng với Diệp Giai Nhi, điều này khiến sự cảnh giác trong lòng cô ta ngày càng sâu.

“Ừ, chỉ là hình như Giai Nhi thật sự rất ghét tôi, cũng đúng, chuyện mà tôi làm sẽ không được người khác yêu thích, sao có thể hi vọng cô ta thích tôi chứ?” Chuyển chủ đề, Thẩm Hải Băng cười chế giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play