Ngước mắt, Thẩm Hoài Dương nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừ.” Cô hờ hững đáp một tiếng, không có thu hồi ánh mắt.

Ngược lại cũng không có bực tức, anh đưa chiếc áo khoác, lại nói: “Khoác áo khoác vào.”

“Tôi không cần.” Cô từ chối, nói một câu đầy thâm ý: “Khi trong lòng anh yêu một người phụ nữ, vậy thì đừng làm ra hành động ám muội với người phụ nữ khác, người khác sẽ hiểu lầm.”

Yêu một người thì một lòng một ý yêu một người, đừng ám muội và gần gũi với người phụ nữ khác.

“Cô là người phụ nữ khác sao?” Lời cô nói tự dưng chọc anh nói ra những lời trong lòng đó.

“Tôi không phải là người phụ nữ khác, nhưng chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp đồng, anh không cần thiết phải làm ra hành động như thế đối với tôi.”

Bực bội hừ lạnh một tiếng, Thẩm Hoài Dương nghe thấy hai chữ hợp đồng, vẻ mặt đẹp trai lập tức đen thui, u ám hơn.

Diệp Giai Nhi không có để tâm, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật.

Điểm tới là thành phố C, phòng đã chuẩn bị xong, là một căn biệt thự màu trắng, đẹp mà hoành tráng.

Cất va li xong, Diệp Giai Nhi thu dọn phòng, tắm rửa, thay đồ ngủ, sau đó, Thẩm Hoài Dương cũng đi vào, trên người cũng mặc đồ ngủ.

“Sát vách không có phòng sao?” Cô nhíu mày, rõ ràng không muốn hai người ở chung một phòng.

Nhưng Thẩm Hoài Dương giống như giận nảy với cô: “Có thì sao? Nhưng tôi bây giờ không có ý phân phòng, vợ chồng căn bản nên ở chung một phòng.”



“Nếu lời này để Thẩm Hải Băng nghe thấy, cô ấy sẽ có phản ứng gì, tôi thật sự có hơi tò mò.” Cô cố ý nói.

Ánh mắt thâm trầm, anh kìm nén ý nghĩa muốn bóp chết cô, hừ lạnh: “Cô không cần thiết tò mò nhiều như vậy.”

“Quả thật là không cần, nhưng một người đàn ông đã có người phụ nữ mình yêu, lại còn cưỡng ép muốn ngủ chung một chiếc giường với một người phụ nữ khác, anh không cảm thấy ghê tởm hay sao?”

Diệp Giai Nhi lạnh giọng hỏi ngược lại, anh không cảm thấy, nhưng cô sẽ cảm thấy ghê tởm!

Cho nên cô bây giờ đang chê anh ghê tởm sao?

Còn chưa từng có người phụ nữ nào dám gián tiếp nói anh ghê tởm, cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, chỉ là từ ngữ hình dung về anh nhả ra từ miệng cô, khiến anh cực kỳ phản cảm.

Lửa giận bốc thẳng lên, tay của anh túm gáy của cô, hung hăng hôn xuống, hơi thở hòa trộn.

Cô kịch liệt giãy giụa, cũng có cắn mạnh, không hề lưu tình, rất rõ ràng, đó đã không thể gọi là hôn, mà có thể dùng hai chữ cắn xé để hình dung.

Một lát sau, hai người thở hổn hển tách ra, trên môi không có gì là lạ khi có vết thương, mang theo sự sưng đỏ.

Ai cũng không chịu thua, hai người đối đầu với nhau như vậy, lúc này, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Diệp Giai Nhi kéo lại dòng suy nghĩ, cô cho rằng là người làm tới đưa đồ ăn, đưa tay tùy ý lau cánh môi, đi ra mở cửa.

Mà điều không ngờ là người đứng ở ngoài cửa là Thẩm Hải Băng!

Trong tay cô ta còn xách một chiếc va li màu đen, trên gương mặt trong trẻo có hơi trắng bệch, còn có hơi ho nhẹ, trên người mặc chiếc váy dài, cơ thể lắc lư.

Sau khi nghe được tin, cô ta ngay trong đêm bay tới đây, bây giờ may mà coi như kịp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play