Không đạt được phản ứng trong dự liệu, Tô Tình rõ ràng rất bất mãn, lạnh lùng vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Giai Nhi.

Mà nội dung trong máy ghi ấm cũng phát xong vào lúc này, Diệp Giai Nhi từ tốn mà hờ hững mở miệng: “Con bây giờ có phải có thể rời khỏi rồi không?”

Nếu Tô Tình biết, vấn đề chính trong miệng bà ta, một tháng trước cô đã biết, vậy thì Tô Tình lúc này liệu có phải sẽ tức ói ra máu không?

Cô thầm nghĩ trong lòng, Tô Tình chắc chắn sẽ nôn ra máu, bởi vì không có kích thích được cô, Tô Tình sao có thể cam tâm?

Nhưng Tô Tình tuy không có kích thích được cô, nhưng nội dung đoạn ghi âm đó lại làm tổn thương cô sâu sắc, trái tim đau đến tới mức không ngừng run rẩy.

Tình cảm anh dành cho Thẩm Hải Băng, trong lòng cô biết vài phần.

Nhưng nghe thấy tận tai như vậy, rõ ràng lại là một chuyện khác.

Giống như mũi dao sắc nhọn cứa qua trái tim cô, đau đớn lan ra, căn bản không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Phản ứng như vậy không khỏi khiến Tô Tình càng tức điên, bà ta không khách sáo mà hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người phụ nữ không tim không phổi, lúc đầu kết hôn chắc chắn là vì tài sản của nhà họ Thẩm chúng tôi!”

Nhìn thấy chồng của mình và người phụ nữ khác thân mật như vậy, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vậy nói rõ, người phụ nữ này rõ ràng không yêu chồng của mình, chỉ là vì tiền.

Không có phản bác, bởi vì đối với loại người mở miệng thích nói sao thì nói như Tô Tình căn bản không cần thiết phản bác, chỉ cần bạn vừa mở miệng, bà ta nhất định sẽ càng hung hăng hơn.

Cho nên, bà ta thích cho rằng như nào thì là như thế.



Không để tâm đến Tô Tình nữa, Diệp Giai Nhi xoay người, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Mà Tô Tình lại không chịu để cô rời đi, bước mấy bước, chặn ở trước mặt Diệp Giai Nhi, châm chọc: “Tục ngữ nói rất hay, người mặt dày vô địch thiên hạ, tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào da mặt dày như cô, biết rõ người chồng mình yêu là người phụ nữ khác, nhưng vẫn sống chết không buông.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngược lại có hơi không nhịn được mà bật cười, thì ra người vừa ăn cướp vừa la làng chính là loại người này.

“Vậy được, tôi và anh ta ly hôn thì như nào?” Cô lại mở miệng nói.

Không ngờ rằng cô sẽ nói một cách dứt khoát như vậy, Tô Tình đầu tiên là sững người trong chốc lát, sau đó nghĩ kỹ lại, lại lạnh giọng nói: “Tâm tư của cô quả nhiên xoay chuyển đủ nhanh, ly hôn với Hoài Dương, đương nhiên có thể chia được tài sản của nhà họ Thẩm, cô cớ sao mà không vui chứ?”

Lời thẳng thắn, lời phản biện, những lời nên nói, những lời không nên nói, đều để một mình Tô Tình nói hết rồi.

Đối với tâm tư cẩn mật như này của bà ta, cái Diệp Giai Nhi có thể làm chỉ có sự khâm phục.

“Nếu ly hôn, tài sản tôi có thể không cần, nhưng tôi chỉ cần đứa trẻ này, còn nữa, tôi có thể viết giấy bảo đảm và ký tên…”

Tương lai, mục đích cô kết hôn chính là đứa trẻ trong bụng, không phải vì tiền của anh, đương nhiên sẽ không lấy đi một đồng, chỉ cần cho cô đứa trẻ này là được.

“Cho cô đứa trẻ, sau này lại để cô dùng đứa trẻ làm quân bài uy hiếp nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể!” Tô Tình lập tức phủ định lời đề nghị của cô.

“Ly hôn không được, không ly hôn vẫn không được, mẹ rốt cuộc muốn bảo con làm sao, cho một lời thống khoái đi.” Diệp Giai Nhi nhìn thời gian, mất kiên nhẫn và không có tâm trạng tiếp tục ở lại nói chuyện với bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play