Suy nghĩ trong lòng cuộn trào, giống như biển vỗ sóng lớn, hết con sóng này đến con sóng khác, không muốn dừng lại, Thẩm Hải Băng trong lòng âm thầm suy tư, nghĩ làm thế nào mới có thể nói những lời trong lòng đó ra.

Thân thể rắn chắc lười biếng dựa vào bức tường phía sau, hai chân dài của Thẩm Hoài Dương bắt chéo vào nhau đầy tao nhã, hai tay ôm ngực, bình tĩnh liếc nhìn cô, khó hiểu: “Cô đây là có ý gì?”

Nghe vậy, hàm răng trắng nõn của cô cắn lên môi, lực cắn lại rất nhỏ, trên môi liền hằn lên dấu răng.

Dường như không biết nói thế nào, ngập ngừng, rối rắm, những cảm xúc đó tràn ngập trong lòng Thẩm Hải Băng.

Đối diện với đôi mắt sâu như xoáy nước của anh, Thẩm Hải Băng cảm thấy cả người sắp bị cuốn vào, nhưng cô không né tránh chút nào mà bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, nói từng chữ một.

“Cháu còn muốn cô không?”

Không ai có thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô, bởi vì cô đã giấu tất cả những căng thẳng đó ra sau lưng, bàn tay ở bên người bất giác siết chặt.

Đôi đồng tử đen như mực đột nhiên co rút lại, hai mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô.

Lúc này, Thẩm Hải Băng thẳng lưng, ánh mắt trong veo, lại một lần nữa mở miệng lặp lại: “Cháu, còn muốn cô không?”

“Chữ muốn trong miệng cô là có hàm ý gì?” Anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà thong thả, nhưng anh không nhận ra rằng trong lòng mình quá bình tĩnh, cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng.

Anh không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô đã từng đùa anh nhiều lần, nhưng cuối cùng cô cũng chưa bao giờ cho anh kết quả, có lẽ, anh đã quen với sự trở mặt của cô, tê dại rồi, anh nghĩ.



“Cô muốn ở bên cháu, cháu còn muốn cô không?” Lúc này đây, Thẩm Hải Băng không đếm xỉa đến gì cả.

Mặc kệ Tô Tình trong lòng nghĩ như thế nào, đối với cô mà nói, lúc này chính là cơ hội của cô.

Không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ hỏi: “Cháu rất tò mò rốt cuộc lần này lại xảy ra chuyện gì rồi, đến nỗi khiến tâm trạng của cô lại thay đổi nữa.”

Lúc này, đổi lại là Thẩm Hải Băng không nói gì, thật lâu sau cô mới chậm rãi nói.

“Cô biết, trong chuyện này cô thật sự rất quá đáng. Ba năm trước, người muốn kết thúc mối quan hệ này là cô, người muốn ra đi là cô, người ba năm sau quay lại là cô, người xuất hiện trước mặt cháu, làm xáo trộn cuộc sống của cháu vẫn là cô, là cô tráo trở hay thay đổi không ngừng, nhưng cô cũng là do có nỗi khổ trong lòng nên không thể làm khác được. Bây giờ, cháu có thể tha thứ cho cô không? “

“Vậy lý do tha thứ cho cô là gì?” Anh liếc mắt nhìn Thẩm Hải Băng một cái, làm như có chút tùy ý.

Cô nhấn rõ từng chữ một cách rõ ràng và vô cùng dứt khoát: “Cô yêu cháu!”

Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương vẫn hơi nheo lại, có chút dao động, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại quá thâm sâu không nhìn ra được suy nghĩ trong đó, môi mỏng cong lên có chút châm biếm.

“Lần này cô lại chơi cái gì thế? Cô bé lọ lem trên xe bí đỏ, chỉ cần vừa đến mười hai giờ sẽ biến mất, hửm?”

“Cháu từ đầu đến cuối vẫn là không chịu tin cô…” khuôn mặt Thẩm Hải Băng hiện lên nụ cười chua xót.

Anh thờ ơ hỏi lại, lời nói sâu xa đầy ẩn ý: “Vậy, điều kiện tiên quyết để tin tưởng là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play