“Hiểu rõ hả?” Sắc mặt của Tô Tình khá oán giận, vô cùng không đồng ý mà nói: “Có một vài người phụ nữ giấu cái đuôi của mình quá kĩ, bình thường sẽ không tùy tiện bộc lộ ra ngoài, mẹ đã gặp quá nhiều người phụ nữ trong ngoài không giống nhau, nhiều vô số kể.”

Phụ nữ như thế giống như là một con cáo chín đuôi, có chín cái đuôi, chỉ lộ ra một cái ở trước mặt của người đàn ông, nhưng mà chín cái đuôi ở phía sau đang giương nanh múa vuốt.

“Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc, bác sĩ nói tình trạng của mẹ như thế nào?” Thẩm Hoài Dương trực tiếp nói, cắt ngang chủ đề đó.

Chủ đề bị cắt ngang, Tô Tình có chút bất mãn, nhưng mà cũng không tiếp tục nói nữa: “Bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”

“Được rồi.” Anh đáp lại: “Để con đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ…”

Nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Tô Tình uống một ngụm nước ấm để ở trên bàn.

Rõ ràng là hiện tại Hoài Dương không thích phải bàn luận chủ đề này, mà bà ta cũng không biết trong lòng anh có tình cảm gì với người phụ nữ đó.

Có đôi khi bạn không thể nói quá nhiều lần về chuyện đó, nếu không, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, phản cảm.

Cho nên phải có chừng mực.



Sáng ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy rửa mặt rồi đi vào trong phòng bếp, đồ ăn mà cô chuẩn bị tối ngày hôm qua vẫn còn y nguyên, không hề động vào một chút nào, hiển nhiên là cả đêm hôm qua anh vẫn chưa về nhà.

Cũng không biết là hợp đồng ở công ty quan trọng cỡ nào, vậy mà một đêm không về.



Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cô đi vào trong phòng bếp nấu cháo loãng, sau khi ăn xong thì đến trường học.

Khoảng thời gian này, cô cảm thấy hành động của mình không còn linh hoạt như trước kia, có hơi vụng về rồi.

Cũng đúng thôi, bụng đã bốn tháng rồi, cũng nên dần dần lộ ra.

Quần áo ở trong nhà cũng đã không còn mặc vừa nữa, mấy ngày nay phải đi ra ngoài mua đồ cho bà bầu.

Buổi trưa, Diệp Giai Nhi bắt xe đi đến bệnh viện, đã hơn một tháng rồi không tới bệnh viện kiểm tra, hôm nay dù có bỏ ra chút thời gian thì cũng phải đi một chuyến.

Cô đi đến khoa sản, người hơi đông, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh mà chờ đợi.

Ngoại trừ cô ra, trên ghế dài còn có hai cô y tá khác đang ngồi đó, bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Được rồi được rồi, để chiều nay lại nói chuyện tiếp đi, bây giờ tôi đi đổi thuốc cho mợ Thẩm đã.” Một cô y tá trong đó đứng dậy nói.

“Mợ Thẩm nào vậy? Còn gọi đâu ra đấy?” Một y tá khác lại nói.

“Ở thành phố S này có mấy người được gọi là mợ Thẩm cơ chứ?” Y tá tức giận nói.

“Cũng đúng thôi, có thể danh phù kỳ thực, có quyền còn có tài lực, mợ Thẩm cũng chỉ có một người mà thôi. Bà ấy là bệnh nhân quan trọng, cô đừng có làm chậm trễ thời gian, đi nhanh lên đi.”

Diệp Giai Nhi có thể nghe thấy lời này rất rõ ràng, mợ Thẩm không phải là Tô Tình hả?

Nhưng mà bà ấy vào bệnh viện lúc nào vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play