Diệp Giai Nhi khó hiểu nhìn vào đôi mắt của cô, nhưng mà vẫn lên tiếng đáp lời: “Là con trai, sao vậy?”

“Vậy không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Diệp Giai Nhi dứt khoát không quan tâm tới lời nói của cô, chỉ hỏi: “Thế tối đó cậu đi đâu vậy?”

“Tớ mơ mơ hồ hồ gọi một chiếc xe taxi về nhà, kết quả là còn nôn ở trên xe taxi, sau đó phải bồi thường cho người ta chín trăm nghìn để đi rửa xe.”

“…”

Thân Nhã nhún vai một cách bất lực: “Có phải là cảm thấy rất hoang đường không, sao tớ lại không gặp được một người bạn học giống như cậu vậy chứ, cho dù là bạn học mẫu giáo cũng được mà, còn có thể ôn chuyện, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó kích động lòng người, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cái gì mà không thể xảy ra?”

Nghe vậy, động tác tay của Trần Vu Nhất vẫn luôn trầm mặc yên lặng ngồi trên ghế sô pha xem báo lập tức dừng lại, cố ý hừ lạnh một tiếng.

Giống như là không nghe thấy âm thanh do anh ta phát ra, Thân Nhã ném một ánh mắt lạnh như băng qua bên đó, anh ta lập tức giữ yên lặng.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thân Nhã: “Chiều nay tớ còn có lớp, tớ đi trước nha, có thời gian thì lại gặp nhau.”

“Để tớ tiễn cậu.” Thân Nhã lập tức đi theo.

“Không cần đâu, đi xuống dưới đây là có xe buýt rồi, tớ đi nha.”

Chân trước Diệp Giai Nhi vừa mới đi khỏi, chân sau Thẩm Hoài Dương vừa bước đến đây, một phần tài liệu của công ty để quên ở chỗ này, anh đến đây lấy tài liệu.



Đi vòng qua cửa trước, lại nhìn thấy Thân Nhã đang ngồi ở trên giường, trước mặt có đặt một xấp tiền.

Hàng lông mày tuấn tú nhẹ nhàng nhăn lại, anh khẽ động đôi môi mỏng, mở miệng nói: “Hai người đang dự định ly hôn, phân chia tài sản hả?”

Lúc này, điều Trần Vu Nhất không chấp nhận được nhất là nghe ai đó nhắc tới hai chữ ly hôn ở trước mặt anh ta, ai mà nhắc tới thì anh ta sẽ nổi cáu với người đó.

“Mới vừa bước vào cửa, cậu không thể nói mấy lời dễ nghe hơn hả, không biết nói mấy lời dễ nghe, toàn nói cái gì đâu không.”

“Không biết.” Biểu cảm trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương không hề có sự thay đổi, lời nói tự nhiên như thế, đôi chân dài tùy ý đá Trần Vu Nhất: “Đi lấy tài liệu đi.”

Trần Vu Nhất lại ngồi yên ở chỗ đó không chịu động đậy: “Cậu nói một câu êm tai thì tôi sẽ đi lấy.”

“Cái gì êm tai?” Đôi mắt phượng hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương liếc xéo anh ta.

“Ví dụ như là chúc chúng tôi trăm năm hạnh phúc, với lại ví dụ như là hạnh phúc mỹ mãn, còn có sớm sinh quý tử, răng long đầu bạc…”

Không có cách nào khác, lúc này, Trần Vu Nhất sợ nhất là gió thổi cỏ lay, khoảng thời gian này Thân Nhã vẫn không thèm để ý tới anh ta, cứ luôn bày ra một gương mặt lạnh lùng, anh ta căn bản đoán không được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ sợ cô sẽ nói ra hai chữ ly hôn trong lúc cảm xúc xúc động, cho nên dù là hành động hay cử chỉ, anh ta vẫn luôn rất cẩn thận.

Nhưng mà anh ta vừa mới mở miệng thì lại là ly hôn, phân chia tài sản, anh ta ngại tuổi thọ của anh quá dài rồi hả?

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường từ trong cổ họng, cúi đầu nhìn cổ tay, nheo mắt nói: “Thời gian của tôi đang rất gấp, một, hai…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play