Có lẽ vì lúc ngoài tòa nhà dân cư, anh không để ý tới Thẩm Hải Băng, mà nắm lấy tay cô kéo cô đi, cũng có lẽ vì câu nói im lặng thừa nhận lúc cô hỏi anh có quyền hỏi tự do của anh không, trái tim cô khẽ mềm mại.

Phụ nữ rơi vào tình yêu dường như đều như vậy, dù đối phương chỉ ban cho một chút ấm áp, cô cũng sẽ bắt lấy, sau đó ghi nhớ trong lòng…

Mặc dù buổi chiều đã nói với chủ nhà chuyện máy sưởi, nhưng lúc này không có cải thiện mấy.

Nằm trong chăn thì không cảm thấy, nhưng vừa bước ra, khí lạnh cực kỳ thấu xương.

Bước chân rón rén, Diệp Giai Nhi lấy mền trong tủ bên cạnh ra, đắp lên người anh, sau đó mới đứng dậy đi vệ sinh.

Sau khi từ nhà vệ sinh quay về, cô lại có chút không ngủ được, ánh mắt thỉnh thoảng khẽ lo lắng rơi vào bóng dáng thon dài trên mặt đất, lăn lộn trằn trọc, khó bước vào giấc ngủ.

Lời chung quy không nói ra miệng, không biết qua bao lâu, cô lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hoài Dương thức dậy trước, lúc đôi mắt thâm thúy ngái ngủ tiếp xúc với chăn trên người, bờ môi mỏng khẽ cong lên, tâm trạng vô cùng tốt.

Thái độ của mợ Thẩm đang dần trở nên thả lỏng…

Cúi đầu, nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ, anh mở chăn ngồi dậy, ánh mắt dịu dàng lướt qua người cô, sau đó rời khỏi phòng.

Đi ra khỏi con hẻm tối ngoài khu dân cư, hai bên đường bán đủ loại thức ăn sáng, cái gì cũng có.

Dừng bước trước sạp nhỏ, ánh mắt Thẩm Hoài Dương di chuyển trên đủ loại thức ăn, không biết cô thích loại nào, cuối cùng, khẽ cử động đôi môi mỏng, nói: “Mỗi loại đều lấy một chút.”

Chủ sạp vui vẻ gật đầu, tay chân nhanh nhẹn gói mỗi loại một phần, cột túi, đưa tới.



Thẩm Hoài Dương nhận lấy, đưa tờ năm trăm nghìn, cũng không đợi chủ sạp thối tiền, xoay người rời đi.

Chủ nhà vừa mở cửa, đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú đi tới, mặt lập tức tràn đầy tươi cười, bà ta mở miệng chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Thẩm.”

“Xin chào.” Thẩm Hoài Dương gật đầu chào, sau đó lướt qua chủ nhà, đẩy mở cửa phòng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng dần biến mất, chủ nhà chậc chậc ra tiếng, đàn ông cực phẩm như vậy sao bà ta chưa từng gặp được chứ!

Hơn bốn mươi tuổi, sớm đã trải qua cái tuổi mê trai, nhưng lại vẫn bị mê mất hồn mất vía, hoàn toàn không thể khống chế.

Những thứ tốt đẹp quả nhiên đều khiến người ta vui mắt, chỉ nhìn một cái thôi, đã cảm thấy toàn thân sảng khoái vui vẻ.

Lại nhớ tới vừa rồi trong tay anh cầm thức ăn sáng, chủ nhà càng cảm thấy người đàn ông này săn sóc, mê người.

Nhưng có một thời gian bà ta lại không thể hiểu, nhìn quần áo anh Thẩm đang mặc, lời nói hành động, nhất cử nhất động đều tràn đầy ưu nhã và tôn quý khó hình dùng bằng lời.

Lại nói, xe của anh vừa nhìn là biết giá cũng cả mấy tỷ, rõ ràng là người có tiền, nhưng tại sao muốn ở nơi thế này?

Nghi hoặc không hiểu lắc đầu, chủ nhà duỗi cái eo lười biếng, đến quảng trường bên cạnh tập thể dục buổi sáng.

Diệp Giai Nhi trên giường còn chưa tỉnh, Thẩm Hoài Dương không gọi cô, mà là ngồi bên bàn ăn ăn một chút.

Sau đó, đặt những thức ăn còn lại vào bình giữ nhiệt, nhìn đồng hồ, cầm áo khoác đen rời đi, bảy giờ rưỡi còn có cuộc họp quốc tế, mà hiện tại đã bảy giờ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play